Chương 4: Rời Đi

Cảm giác thất lạc suy sụp được quét sạch sành sanh, từ bé mỗi khi được xem những thứ có hình bóng loài rồng thì Vương Dũng đều cảm thấy vô cùng thích thú mê say.

Sau này khi có điều kiện tiếp cận những văn hoá văn học mạng hắn lại càng thấy yêu thích rồng.

Rồng là loài linh vật của nhiều quốc gia.

Chúng là một loài động vật truyền thuyết. Loài rồng này có hình dài như rắn, thân có vảy như vảy cá, có đầu như đầu sư tử, bốn chân có móng vuốt. Rồng có thể bay được, có thể phun nước tạo mưa, vô cùng uy vũ.

Nhưng những tác phẩm tiểu thuyết hắn từng đọc thì đa số tuy đều coi rồng là vương giả đứng đầu vạn linh, nhưng số phận của chúng có vẻ không được tốt cho lắm

Được coi là đồ đằng thần thú, hưng vân bố vũ nhưng lại bị coi thành thức ăn cho Hống hay Kim Sí Điểu, trong tiểu thuyết lại thường xuyên biến thành phe đối lập nhân vật chính thì tất nhiên cũng không có quả ngon gì để ăn.

" Ta một đời thần long, chưa kịp quân lâm thiên hạ mà đã rơi vào tay kẻ khác, chẳng lẽ đây chính là lời nguyền long tộc?"

Lão thái thượng hoàng ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Dũng, trong lòng lão đang nhấc lên kinh đào hải lãng.

Đây là một con ấu long, giá trị vô lượng, nếu thật sự là một con rồng thuần huyết thì thậm chí các thế lực lớn sẽ tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, sinh linh đồ thán.

Chân long là thượng cổ thần thú, luôn luôn dẫn đầu trong thập đại thần thú mạnh nhất. Chúng được thế nhân đặt ngang hàng với tiên, thời thượng cổ hồng hoang long tộc cũng chính là vương giả của toàn vũ trụ, khó tộc nào có thể tranh phong.

Dù cho con ấu long này có thể không phải chân long gì đó nhưng khí huyết của nó vô cùng mạnh mẽ, căn nguyên toả ra uy áp vương giả không thể nghi ngờ.

Bị một lão già nhìn chằm chằm khiến Vương Dũng vảy như muốn dựng cả lên, đặc biệt ánh mắt của ông ta thậm chí mang theo sự cuồng nhiệt cháy hừng hừng như đang ngắm mĩ nữ loã thể vậy.

" Khốn kiếp, ta là long mà lại luân lạc đến mức này sao, chẳng lẽ sắp trở thành sử thượng long khuất nhục nhất hay sao".



Sau khi thất thần nhìn ngắm Vương Dũng một phen, lão giả kia cuối cùng cũng hồi thần lại, dù sao một cái ấu long thuần huyết quá mức quý giá cho nên ông ta cũng bị việc tốt trên trời rơi xuống nện choáng một lát.

- Thiên nhi, mau đưa cho hoàng gia gia con rồng này, chúng ta cần gấp rút trở về hoàng đô ngay lập tức.

Lão giả vội làm chuyện chính sự kích động chộp bắt Vương Dũng quẳng vào bên trong một cái pháp khí không gian.

- Ưm hoàng gia gia.

Tiểu công chúa này tuy bình thường ham chơi thích làm nũng nhưng lúc quan trọng thì lại vô cùng thông minh hiểu chuyện, quả thực giống y như hai người hoàn toàn khác vậy.

Sau đó cả hai người cùng hoá thành thần quang phi độn lên bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.

Lão thái thượng hoàng hôm nay quả thật là đã vận dụng hết tất cả tinh thần của mình.

Dù hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến nhưng hôm nay lại vẫn cảm thấy áp lực đến toát cả mồ hôi.

Suốt chặng đường luôn phải lo lắng cho đứa cháu gái nghịch ngợm, nay lại một bộ sẽ có người nhảy ra cướp rồng cảm giác.

Đúng lúc này bỗng từ đằng xa có một đạo thân ảnh đạp mây mà đến, cả người tràn ngập khí tức tiên phong đạo cốt.

Không đợi lão thái thượng hoàng có phản ứng gì thì ngươi này đã mở lời trước:" Vô Khuyết đạo hữu, ngươi phi hành vội vàng như vậy là có ý gì đâu, chẳng lẽ nhặt được chí bảo đang vội vã đem đi giấu".

Lão thái thượng hoàng vốn đã giật bắn mình khi tên này tiến đến, nghe hắn lại nói đúng tim đen của mình thì cổ họng mãnh liệt nhảy lên một cái.

Nhưng rất may dù sao hắn cũng là một phương cao thủ, chút định lực vẫn là phải có.

Tận lực bày ra một bộ mặt bình thản không có gì hoảng hốt bộ dáng.



Tiểu công chúa cũng là người thông minh nhanh trí, vì vậy liền ôm lấy đùi lão ta rồi trưng một bộ ủy khuất cùng sợ hãi:" Hoàng gia gia, người mau đưa Thiên Nhi về đi a, Thiên Nhi rất sợ nơi này".

Lão thái thượng hoàng biết đây là cháu mình tạo ra một cái cớ hoàn hảo để qua mặt tên nhiều chuyện kia.

- Thiên Nhi ngoan, đợi chút hoàng gia gia ngay lập tức tốc hành đưa ngươi an toàn về nhà.

Hắn liền quay sang ra vẻ áy náy nói:" Lý tông chủ, thật thất lễ ta cần đưa tiểu quỷ này về ngay".

Vị Lý tông chủ này cũng liền khoát khoát tay:" Tiểu hài tử đến nơi này nguy hiểm trùng trùng, sợ hãi cũng là chuyện bình thường."

- Vậy ta đây liền cáo biệt đạo hữu.

Lão thái thượng hoàng cáo biệt xong cũng liền mang theo tiểu công chúa một mạch chạy thẳng.

Ở đằng sau, Lý tông chủ mắt khẽ híp đánh giá:" Lão thất phu Yến Vô Khuyết này lại đi mang một đứa bé đến nơi đây, ngại tử tôn của mình nhiều quá hay sao?"

Chạy qua không biết mấy ngàn dặm, xác định không có ai ở phía sau theo dõi mình, lão thái thượng hoàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Người mang trọng bảo thường sẽ có một loại áp lực vô hình khiến ngươi rất mệt mỏi đồng thời vui sướиɠ đan xen.

Nghĩ đến việc con ấu long mình đang mang bên mình tương lai sẽ trở thành trấn quốc thần thú, đảm bảo truyền thừa hoàng tộc vạn năm không dứt thì tâm tình hắn quả thật giống như được gột rửa vậy.

- Thiên nhi ngoan, may nhờ có cháu thông minh nhanh trí nếu không ta lại phải dây dưa với tên đạo sĩ thúi kia không biết đến bao lâu.

Vệ Cổ