Chương 1

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Lệ Khiên không nghĩ tới người mà mình tâm tâm niệm niệm tìm kiếm suốt nhiều năm không ngờ dễ dàng xuất hiện trước mặt mình như vậy.

Bạn đời hợp pháp của hắn. Omega của hắn. Tô Lân.

Thế nhưng bọn họ là ép duyên.

Tuy rằng là bạn học, hai người lúc còn đi học ở trường quan hệ cũng không tệ, nhưng cũng không có cái gì gọi là giai đoạn "Yêu đương".

Chỉ là Lệ Khiên đã tới tuổi kết hôn, trong nhà yêu cầu hắn cần sinh ra được người thừa kế tiếp theo. Trong nhà hỏi hắn có người nào bản thân cảm thấy thích hợp để cùng nhau sinh dục người thừa kế được chọn.

Hắn theo bản năng liền nói ra cái tên Tô Lân.

Khi đó cũng không có nghĩ nhiều. Ai ngờ hai bên cha mẹ gật gật đầu, rất nhanh đã định ra hôn sự.

Lệ gia thế lực rất lớn. Tô gia tuy rằng cũng coi như là thế gia nhà cao cửa rộng, nhưng gần đây gia cảnh đã dần dần suy tàn, bọn họ quả thực rất cần một mối liên hôn như này. Lệ Khiên cũng rất vui mừng. So với việc không biết đối tượng là từ đâu tìm tới, việc có thể lập gia đình cùng người mình quen biết dĩ nhiên là tốt hơn nhiều. Làm người thừa kế của gia tộc, loại việc vặt như kết hôn không cần hắn nhọc lòng. Một hôn lễ long trọng rất nhanh được chuẩn bị tốt. Ngoài ra còn có biệt thự độc lập xa hoa, Người hầu đếm không xuể. Kỳ động dục đầu tiên đến ngay sau hôn lễ, một lần tiêu hồn. Sau đó họ liền có con.

Tất cả mọi người đều nói bọn họ là đôi vợ chồng mẫu mực, hiệu suất sinh sản cao. Cuộc hôn nhân như vậy, thật sự làm người ta hâm mộ.

Hắn tự hỏi lương tâm, hắn cũng nỗ lực làm tốt những việc mà một Alpha nên làm: Tiếp quản gia tộc, cho gia đình nhỏ của hắn điều kiện sinh hoạt tốt nhất, giúp đỡ Omega của mình chăm sóc con nhỏ, đúng giờ trấn an Omega của mình. Hắn vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế yên bình mà cùng nhau chậm rãi già đi. Ai ngờ con trai vừa đi nhà trẻ, có một ngày, Tô Lân không hề có dấu hiệu báo trước mà bỏ nhà đi. Chỉ để lại một tờ giấy với lời nhắn không đầu không đuôi:

Vĩnh biệt, l*иg giam hoàng kim.

Lệ Khiên cả người đều ngây ngốc.

Trong lúc nhất thời thậm chí không có cách nào chấp nhận được.

Chỉ đơn giản nghĩ đầu tiên phải đem việc này ép xuống —— chuyện lớn như vậy, truyền ra ngoài, mặt mũi Lệ gia mất hết không nói, bên kia Tô gia càng khó coi.

Thủ đoạn của Lệ Khiên sắc bén.

Trừ bỏ những người thân thích của hai bên gia tộc, tất cả những người trong giới thượng lưu đều không biết chuyện.

Mọi người đều cho rằng Tô Lân sinh bệnh, phải nhập viện điều dưỡng thân thể. Kỳ thật toàn bộ viện điều dưỡng đều là sản nghiệp cá nhân của Lệ Khiên. Bên trong chuyên môn có một căn phòng bệnh VIP, tuy rằng bác sĩ và hộ sĩ thường xuyên ra ra vào vào, nhưng bên trong lại không có người bệnh.

Tô gia lén liên lạc với hắn, muốn “bồi thường” lại cho hắn một Omega khác. Việc này cũng được xem như việc giao lưu bình thường giữa hai gia tộc. Cũng có vài người bạn biết được nội tình, muốn giới thiệu cho hắn một Omega mới. Cha hắn lại càng sốt ruột khuyên hắn mau chóng tìm một Omega khác. Hắn không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối, còn vì chuyện này mà phá lệ cãi vã cùng cha hắn.

Ồn ào đến cực điểm.

Sau đó hắn bị phạt quỳ trước bức tranh liệt tổ liệt tông ở từ đường. Hắn quỳ suốt ba ngày, không ăn không uống, quỳ đến khi ngất đi.

Cuối cùng một chữ cũng không nói ra.

Trong lòng hắn tự hỏi vì cái gì mà hắn phải kiên trì như vậy, thế nhưng hắn cũng nói không nên lời là vì nguyên nhân gì.

Chỉ đơn giản là đêm khuya bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, duỗi tay ra sờ đến người bên cạnh, lại luôn là sờ vào một khoảng không, ngây ngốc trong chốc lát, phát hiện ác mộng trở thành sự thật.

Rất nhanh sau đó, Lệ Khiên liền không có cách nào để đối mặt với không gian mà hai người đã từng chung đυ.ng. Chỉ có thể khóa lại căn biệt thực, đem con trở về nhà chính. Trong lén lút, âm thầm bắt đầu tìm kiếm tung tích bạn đời.

Lệ gia thế lực không phải lớn bình thường. Hắn là tộc trưởng đời kế tiếp vì vậy có thể vận dụng toàn bộ nhân mạch cùng tài nguyên để tìm người. Chỉ tính riêng những cấp dưới nguyện ý giúp hắn giữ bí mật cũng đã đủ giúp hắn đem toàn bộ thủ đô và những địa phương xung quanh lật tung lên để tìm người. Nhưng nơi nào cũng không thể tìm thấy tin tức của Tô Lân.

Hai ba năm qua đi, con trai cũng đã đi học tiểu học. Thường xuyên hỏi hắn, ba ba khi nào mới khỏi bệnh, chúng ta khi nào có thể gặp lại ba ba. Hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Lúc này, mới hậu tri hậu giác mà cảm giác được như bị bao vây trong nước biển lạnh băng, khiến người ta khổ sở đến hít thở không thông.

Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu được vì sao, hắn và cậu ngày thường chung đυ.ng với nhau cũng không tệ, vì sao Tô Lân phải bỏ đi. Một Omega đã bị đánh dấu như vậy, liệu có thể trốn ở chỗ nào.

Hiện tại, hắn rốt cuộc lại nhìn thấy được Tô Lân. Omega của hắn.

Ở quán cà phê cửa kính sát đất ngoài cửa sổ —— cách hai dãy kiến trúc thấp bé là khu dân cư nghèo cũ kỹ, bởi vì đang là thời điểm phải cải tạo lại, biển quảng cáo ngăn cách che lấp khu dân cư nghèo bị gỡ xuống, từ góc độ này nhìn lại, công trường cải tạo hỗn loạn, phía bên hông của công trường, một người công nhân nhỏ gầy đang kéo một chiếc xe rác lớn bị một nhóm đàn ông cao lớn mặc trang phục quản lý vây quanh……

Đó là Tô Lân. Omega của hắn.

Cho dù cách hai dãy phố, cho dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra, người công nhân nhỏ gầy kia, chính là Tô Lân của hắn.