Chương 3

Theo Tô Lân tự mình kể lại, thời điểm cậu bỏ nhà đi hẳn là một đêm mưa to.

Điểm này trùng khớp với kí ức của Lệ Khiên.

Nói đến chuyện ngày hôm đó, có lẽ Lệ Khiên còn nắm rõ ràng hơn bản thân đương sự bỏ nhà trốn đi.

Đó là vào thời điểm tháng chín đầu thu, thời tiết vừa mới chuyển lạnh. Cơn bão cuối năm bất ngờ tập kích vào lãnh địa của hắn.

Mây đen như những dãy núi liên miên phía xa ùn ùn không ngớt, như đè xuống nặng trĩu trên lưng, ngột ngạt đến mức khiến người ta hít thở không thông. Cơn gió bị đè xẹp dưới tầng trời thấp xẹt qua, phảng phất như từng nhát roi vô tình quất vào sườn mặt đau rát.

Bọn họ sống trong tiểu biệt thự là quà tân hôn mà gia đình tặng cho, phù hợp với kiểu kiến trúc hiện đại mà Tô Lân yêu thích, căn biệt thự đơn độc tọa lạc ở sườn núi lưng tựa núi mặt hướng ra hồ, có khả năng tránh gió tốt, cũng không cần quá lo lắng.

Nhưng những căn nhà khác trong trang viên dành cho người hầu ở thì không được như vậy, khiến cho lòng người lo lắng.

Cơn bão đến nhanh hơn so với dự báo. Rất nhiều chỗ còn chưa kịp gia cố để đối phó với cơn bão.

Lệ Khiên cân nhắc một lát, quyết định tự mình đi ra cửa nhìn xem: “Tôi là chủ nhân của mảnh đất này, vì vậy cũng nên cần có trách nhiệm với nó cũng như với tất cả những người đang sống ở đây.”

Tô Lân rũ mắt không có ý kiến.

Chỉ là lúc Lệ Khiên phủ thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cậu nhẹ nhàng níu lại cổ tay hắn một chút.

“Hửm?” Bước chân Lệ Khiên bỗng dừng lại, xoay người lại hỏi, “Làm sao vậy?”

Tô Lân nhanh chóng buông lỏng tay ra: “Không, không có gì.”

Lệ Khiên tiến lại gần ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn hôn trán cậu trấn an: “Đừng sợ, căn nhà này rất an toàn, chỉ cần em không đi ra khỏi cửa thì sẽ không có việc gì. Tôi để lại chút tin tức tố trấn an cho em, cảm thấy bất an thì lấy ra dùng một chút. em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ tôi. Bảo bảo có bảo mẫu, không cần quá lo lắng. Những chuyện khác bấm chuông gọi quản gia, còn vấn đề gì nữa không?”

“Không,” Tô Lân nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, “Không có gì nữa.”

Đây là cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lệ Khiên mang theo một thân mưa gió cùng mệt mỏi về đến nhà, phát hiện Tô Lân đã không còn ở đây nữa.

Trên giường không có dấu vết đã có người nằm ngủ.

Trừ bỏ quần áo hàng ngày, cái gì cũng không có mang đi.

Không có ai biết cậu rời đi lúc nào.

Cũng không có ai biết cậu rời đi bằng cách nào.

Chỉ để lại một tờ giấy trên mặt bàn trong căn phòng ngủ của hai người: Vĩnh biệt, l*иg giam hoàng kim.

Đến giờ Lệ Khiên vẫn luôn mang theo tờ giấy này bên người.

Dùng da trâu làm một cái túi nhỏ, đính vào phía bên trong túi áo ngực của áo sơ mi. Mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm thụ nhịp tim của hắn, chứng kiến mỗi giây mỗi phút ẩn nhẫn điên cuồng của hắn trong hơn hai năm qua.

Hắn là đại quý tộc. Gia tộc tộc trưởng. Bên ngoài không thể để lộ ra biểu hiện hay bộ dáng thất thố với bên ngoài.

Chỉ có chính hắn mới biết, đến tột cùng bản thân hắn có bao nhiêu hối hận.

Niềm hối hận này như hoá thành thực thể, bén nhọn, chạm đến linh hồn, giống như một cái gai, ghim vào đầu quả tim hắn, ghim vào nơi bí ẩn mềm mại nhất, làm ngực hắn vĩnh viễn đau đớn, vĩnh viễn mang theo vết thương này, vĩnh viễn máu tươi đầm đìa……

Ba năm qua, hắn không có cách nào quay trở lại căn phòng ngủ đã từng ở cùng cậu.

Một khi nghe được tiếng mưa rơi, liền trằn trọc không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Trên cổ tay tựa như còn lưu lại chút ôn lương xúc cảm, lúc thất thần đều nhịn không được sờ lại một chút, giống như sau đó muốn thăm dò một chút liền có thể giữ chặt lại bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại kia……

Đương nhiên bây giờ đôi tay kia đã không còn mềm mại, cũng không còn trắng trẻo như xưa.

Trên mu bàn tay hiện lên đường gân xanh nhàn nhạt, những vết chai mỏng bao bọc lấy các ngón tay, bàn tay thuộc về những người lao động thường xuyên phải vất vả cần cù kiếm sống —— những người lao động và các quý tộc không giống nhau, trước nay họ đều khinh thường việc phải che giấu cảm xúc của bản thân, lúc tức giận có thể phun nước miếng lớn tiếng thóa mạ, lúc cao hứng có thể đấm bàn cười ha ha, lúc cậu nói đến đoạn đó liền dễ như trở bàn ta mà khiến Lệ Khiên khắc cốt ghi tâm, mang theo miệng lưỡi trêu đùa, cậu tùy tiện mà ngồi ở trên bệ bếp bằng đá tuỳ ý đung đưa cẳng chân trắng ngần, chẳng hề quan tâm tới bộ dạng của mình, phảng phất như nhắc tới hai người khác nhau đến ba vạn tám nghìn dặm, thế nhưng cậu lại tỏ ra như không quan tâm mà kể:

“Anh có thể tưởng tượng nổi không? Ngày đó mưa bão cuồng phong! Tôi cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà một mình chạy ra! Thứ gì cũng không mang, chỉ mang theo một quyển sổ nhật ký! Lúc đó chẳng lẽ đầu óc tôi bị nước vào sao? Có lẽ là ông. Trời cũng không nhìn nổi, bèn phái một chiếc xe tới giáo dục tôi ——‘ đông ’! Tôi bị đâm bay đi! Đây cũng là sau khi tỉnh lại có người kể lại với tôi, tôi cũng không nhớ kỹ…… Aiz, chuyện kí©h thí©ɧ như vậy, không nhớ kỹ thật là quá đáng tiếc. Lúc đó mọi người đều cho rằng tôi đã chết, nhưng lại không có ai đến nhạn, nhà xác là muốn lấy tiền, kết quả liền tuỳ tiện ném tôi đến chỗ này, vẫn may vẫn may” cậu khoa trương mà vỗ ngực, “Nếu bị bỏ vào nhà xác sau đó bị đóng băng lại không chừng tôi đã chết thật rồi. Thế nhưng cư nhiên lại sống sót, thật là mạng lớn —— hơn nữa chỉ bị lưu lại có một vết sẹo như vậy.”

Cậu nói, vén tóc mái trên trán lên, đem vết sẹo triển lãm cho Lệ Khiên xem.

Nơi bị tóc che khuất, quả nhiên có một vết sẹo vừa lớn vừa đỏ.

Bởi vì không được điều trị cẩn thận khâu lại, vết sẹo xiêu xiêu vẹo vẹo, giống một con sâu xấu xí.

Tô Lân có thể chất đặc biệt không lưu lại sẹo.

Lệ Khiên biết.

Nhìn như gầy yếu thân thể luôn là tràn ngập sức sống. Những vết thương nhỏ trên người cậu đều rất nhanh sẽ biến mất. Ngay cả dấu vết sinh nở đều như kỳ tích mà dường như không lưu lại bất kì dấu vết nào trên người cậu.

Như vậy, vết thương này…… Lúc ấy đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, Lệ Khiên hơi tưởng tượng, ngực liền đau đến khó có thể hô hấp —— hắn dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khắc chế bản thân không đường đột mà duỗi tay đem Tô Lân kéo vào trong lòng ngực, chỉ nhìn Tô Lân hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó còn có thể như thế nào nữa? Đương nhiên là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng từ đầu bắt đầu a —— kia thật là triệt triệt để để dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng,” Tô Lân vỗ tay cười to, “Quần áo tôi mặc lúc đó đều bị người ta lấy đi mất, kim giác bọc bốn góc sổ nhật ký cũng bị người ta tháo đi mất, lúc tỉnh lại trên người chỉ thừa lại một cái quần rách, nếu không phải bởi vì trên người tôi có vết đánh dấu quá doạ người, chỉ sợ cũng bị người ta nhặt đi đem bán để đẻ thuê! —— trên phố này nhiều người như vậy, nghèo đến leng keng vang, nhưng nói về độ nghèo rớt, hắc, thật đúng là không ai dám cùng tiểu gia đây so bì đâu!”

“Em còn cười được?” Lệ Khiên nghe thấy vậy trong đầu cũng đã thấy đau.

“Hửm? Vì sao không?” Tô Lân nhướng mày, “Anh xem ông trời đả kích tôi như vậy, tôi lại vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ, cho dù không thể nói là đánh thắng, ít nhất là cũng đanh ngang tay với trời cao đi?” Cậu dương dương tự đắc, chiếc cằm nhỏ gầy nhòn nhọn hơi nâng lên, “Đánh ngang với trời, thế nào, có phải cũng đáng để cười một chút hay không?”

Lệ Khiên không còn lời gì để nói.

Một lát, nhịn không được cũng cười theo.