Chương 5

Sau đó có đến khoảng mười ngày Lệ Khiên không đến tìm gặp Tô Lân.

Một mặt nào đó, hắn thật sự đau lòng.

Tuy rằng lúc đó đại khái sắc mặt hắn không tốt lắm, Tô Lân liền nhanh chóng giải thích với hắn: “Đây là những từ ghi trong nhật ký! Tôi ở trong nhật ký, đại khái là lúc viết trạng thái tinh thần không tốt lắm, tìm từ có vẻ hơi cực đoan, logic cũng lộn xộn —— ngài không cần coi là thật. Chỉ là hiện tại tôi tự do đã quen rồi, vì vậy mới không muốn trở lại bị trói buộc ở thế giới thượng lưu đó.”

Nhưng Lệ Khiên không có cách nào để không coi thật.

Bởi vì bản thân hắn càng hiểu rõ ràng hơn Tô Lân, những cái lên án đó cũng không phải tin đồn vô căn cứ, từng việc từng việc đều nói có sách mách có chứng —— hôn nhân của hắn trùng hợp cùng với lúc sự nghiệp của hắn bay lên, rất nhiều thời điểm, ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn đều đưa ra lựa chọn càng thêm “Alpha”, càng thêm “Lý tính”, càng thêm “Có lợi”.

Trước khi mất đi Tô Lân, hắn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới, Tô Lân bỗng nhiên tiến vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, có thể nào không thích ứng hay không? Có sợ hãi không? Có thể hay không cảm thấy cô độc? Có thể hay không ở nào đó, vào thời khắc nào đó đột nhiên hoảng sợ không biết làm sao?

Hắn thậm chí không có ý thức được việc này sẽ trở thành một vấn đề.

Đây là hình thức sinh hoạt lâu đời của nhóm Omega cho tới giờ.

Vô số Omega đều sinh tồn dưới hình thức tuần hoàn như vậy: đi vào hôn nhân, sinh hạ con nối dõi, già cả rồi sau đó t·ử v·ong.

Hắn nghĩ Omega của hắn hẳn là cũng sẽ là như thế này.

Nhưng mà Omega của hắn dùng phương thức kịch liệt nhất nói cho hắn: Cũng không phải như vậy.

Một lần hành động kịch liệt nhất.

Cùng với một ngôn ngữ kịch liệt nhất.

Khi hắn một mình sinh hoạt trong chua xót, Lệ Khiên vô số lần kiểm điểm lại những sơ sẩy cùng lười biếng của bản thân trong sinh hoạt gia đình hàng ngày —— nhưng mà hiện tại xem ra, sự kiểm điểm của hắn còn xa mới bắt kịp.

Ở nơi mà hắn không biết, những điều mà Tô Lân đã phải một mình đối mặt cùng thừa nhận, so với tưởng tượng của hắn còn đen tối hơn nhiều, cũng trầm trọng hơn nhiều……

Hắn nghĩ đến điều này, cảm giác giống như bị người ta bóp chặt yết hầu, khổ sở đến tưởng như không có cách nào có thể hô hấp.

Thế cho nên, đối với một Tô Lâm vui vẻ lạc quan vì bị mất đi ký ức, hắn không có cách nào đối diện trực tiếp với cậu.

Một mặt khác, kỳ thật trong lòng hắn cũng âm thầm…… Có chút ủy khuất.

Bình tĩnh mà xem xét, bất kể từ góc độ nào nói tới, hắn đều có thể xem như một Alpha đáng tin.

Làm người chính phái, công tác nỗ lực, gia cảnh giàu có, có tinh thần đồng tình cùng trách nhiệm.

Cho dù là lúc ở Nghị Viện tranh đấu với đối thủ, bọn họ cũng không thể không thừa nhận hắn là một “Quý tộc chân chính”.

Hắn xử lý vấn đề cảm tình cùng gia đình có chỗ không thích đáng, cũng không phải bởi vì hắn không muốn làm như vậy, mà là bởi vì ở phương diện này hắn cơ hồ hoàn toàn không có kinh nghiệm, không biết nên làm như thế nào.

Nhưng mặc dù như vậy, bản thân hắn cũng nỗ lực làm tốt những việc có thể trong phạm vi hiểu biết của hắn làm tốt —— nơi bọn họ ở là một toà biệt thự vì Tô Lân mà xây dựng, cách bố cục và trang trí hoàn toàn đều theo phẩm vị của Tô Lân. Đồ ăn bọn họ ăn, trang phục mặc hàng ngày, sử dụng người làm…… Đều chiếu theo sở thích của Tô Lân.

Trước đêm Tô Lân biến mất, cậu chưa từng có biểu hiện gì là không vừa ý.

Lệ Khiên không rõ, rõ ràng lúc còn là bạn học, Tô Lân là một người thẳng thắn cởi mở như vậy. Bất luận chuyện gì —— lý tưởng cá nhân, thế giới tương lai, xã hội phát triển, phương hướng khoa học…… Bọn họ đều có thể thẳng thắn mà thảo luận.

Vì cái gì, sau khi trở thành phối ngẫu, ngược lại…… chuyện gì cũng không muốn nói với hắn?

Nhưng mà, ngày thứ mười một, một trận mưa to chợt đến làm cho tất cả những rối rắm trong lòng Lệ Khiên đều tan thành mây khói.

Trận mưa to này không có bất kì dấu hiệu báo trước nào.

Bất ngờ đánh úp mà đổ ập xuống, như một sự nguyền rủa độc ác.

Lệ Khiên đang bình tĩnh ăn cơm chiều, tính toán cuối tuần nghỉ ngơi, muốn đến kí túc xá của trường học đón con trai về…… Bỗng nhiên nghe được tiếng gió to cùng với giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống cửa kính, âm thanh “Đùng đùng”.

Hắn cả kinh.

Không kịp suy nghĩ, tiện tay túm lấy một kiện áo khoác phủ thêm bên ngoài, đến tài xế cũng không kịp gọi, trực tiếp vọt vào gara, tùy tiện nhảy lên một chiếc xe, một đường đạp chân ga hướng về phía khu phố Tô Lân đang ở phóng đi……

Trong đầu toàn bộ đều là căn phòng lợp tôn lung lay xiêu vẹo trong gió như sắp đổ của Tô Lân.

Lòng nóng như lửa đốt.

Trên đường cái vắng tanh gần như không có ai đi trên đường lúc này.

Hắn liên tiếp vượt vài cái đèn đỏ, cuống cuồng mà quẹo vào hẻm nhỏ —— xe tiến vào đường nhỏ không có cách nào lái vào tiếp. Hắn mắng một tiếng, đóng sầm cửa xe liền đội mưa chạy vào hướng hẻm nhỏ……

Chạy thẳng đến chỗ rẽ, nhìn thấy Tô Lân đang đứng trên nóc nhà mình, một mặt cố gắng đè nặng nóc nhà như sắp vỗ cánh bay đi kia, một mặt lớn tiếng mà chỉ huy hàng xóm làm thế nào gia cố vách tường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm……

Chỉ cảm thấy tim đập nhanh, tay chân lạnh lẽo nhũn ra……

Hậu tri hậu giác mà nhớ tới ——

Ngày đó Tô Lân rời đi, cũng là một đêm mưa cuồng phong gào thét như thế này.

Khi đó hắn lại không hề chú ý đến Omega của hắn.

Cứ việc để cho Omega của hắn như vậy mà lưu luyến không rời kéo lại cổ tay của hắn……