Chương 32: Trợ lực!



Tại một phía khác của chiến trường, toàn bộ đại quân Đại Quy ẩn nấp bên kía từ sớm, chỉ trực chờ Hải Ngưu tới là bọn họ sẽ lao ra xiên cho chúng một phát.

Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, chính là tiếng phá tường thành của đám Hải Ngưu bộ tộc. Bỗng tường thành phía trước mặt bọn họ rung động vài cái, đất cát rơi xuống, ầm một tiếng gạch đá vỡ tung bay khắp nơi.

Một tên đầu trâu cầm chiến phủ tiến vào trong vừa mới bắt gặp Đại Quy đại quân chờ bên trong, vừa định tiến tới liền bị hành động của Đại Quy làm cho hốt hoảng.

Đại Quy đại quân thấy một tên đầu tiên tiến vào, cả đám một tay cầm quy thuẫn với hoa văn linh động lưu chuyển, một tay cầm thương sắc bén xông tới tên kia.

Tên đầu trâu vừa mới tiến vào chưa được bao lâu đã bị Đại Quy bộ tộc đâm không còn hình người, dù mặc trọng giáp nhưng khi va chạm với một loạt quy thuẫn có linh văn thì đã vỡ nát, mảnh giáp găm vào người hắn, từng đầu thương lóe sáng rồi liên tiếp đâm vào người tên kia. Quy thuẫn có được linh văn chẳng khác nào được cường hóa dù có ba bốn tên cùng lao tới cũng không phá nổi.

Máu trên thân hắn chảy thành dòng, xuống mặt đất, da trâu dày vô cùng của hắn cũng khó mà có thể chống đỡ nổi, toàn thân mất máu quá nhiều trở nên lạnh ngắt, trực tiếp ngã xuống bỏ mình.

Đại Quy đại quân lấy được chiến công đầu, sĩ khí cao vυ"t, cả đám đồng loạt hét lớn lao ra, không khác gì kỵ sĩ trên đất bằng, cầm thương lẫn quy thuẫn, tên nào không may đυ.ng phải đều chỉ có một kết cục giống như tên đi đầu kia.

Những người khác của Hải Ngưu bộ tộc đang phá tường thành nghe thấy tiếng trọng giáp vỡ răng rắc, tiếng hét xung thiên của Đại Quy bộ tộc cũng chuyển hướng, lao tới bao vây lấy bọn họ.

Hàm Trọng Dật nhìn thấy quân Đại Quy bị bao vây mà quân mình chẳng thể xông vào nổi, cả đám vác chiến phủ to lớn liên tiếp chém lên quy thuẫn mà không thể làm gì, hắn liền lấy lệnh bài truyền tin cho quân còn lại: - Hải Ngưu quân, chuẩn bị thủy tiễn!

Hải Ngưu quân chính là quân đội dưới biển, còn trên đất này là Lục Ngưu quân. Hải Ngưu quân nhận được mệnh lệnh, tất cả đều thi pháp, khoảng một vạn người, mỗi người đều ngưng tụ ra khoảng hơn trăm thủy tiễn.

Tướng quân chỉ huy Hải Ngưu quân thấy toàn bộ chuẩn bị xong, liền ra lệnh phóng tiễn. Một loạt thủy tiễn lam sắc phóng thẳng hướng về phía Đại Quy bộ tộc đang bị động trước Lục Ngưu quân, thủy tiễn như mưa trút xuống đại quân Đại Quy bộ tộc, tưởng là có thể phá được phòng trận này của Đại Quy, ai ngờ bọn họ trực tiếp lấy ra một quy thuẫn nữa che chắn trên đầu trong khi đang toàn lực phòng thủ trước Lục Ngưu quân.

Tuy là từ chất lỏng tạo thành nhưng thủy tiễn có lực sát thương không hề yếu chút nào. Từng tiễn trút xuống quy thuẫn của Đại Quy quân, cũng không có bắn ngược trở lại mà trực tiếp găm lên trên đó, trông không khác gì một con nhím khổng lồ.

Hàm Trọng Dật dường như phát hiện ra có người đang ẩn mình quan sát chiến cuộc, thậm chí là Hải Ngưu quân phía sau được che giấu rất kĩ. Qua một hồi tản thần niệm quan sát, hắn liền phát hiện ra có một con Hỏa Hổ đang đậu trên trời, hai tiểu tử đang ngồi trên đó, một tên cầm lệnh bài liên tục truyền tin mà một tên khác thì bám chặt Hỏa Hổ quan sát.

Cảm thấy điều bất thường này, Hàm Trọng Dật xông tới thẳng hướng vị trí Hỏa Hổ đang đậu. Vừa bay được nửa đường thì bị một cây thương chớp mặt bay qua trước mặt cảnh cáo hắn.

Nhìn sang hướng cây thương lao tới, hắn phát hiện ra Hải Tu mặc chiến giáp, cầm quy thuẫn trên tay không khác gì binh sĩ bình thường của đại quân nhưng khí thế trên người hắn tỏa ra làm hắn không bình thường chút nào.

Hải Tu phi mất cây thương liền nhanh chóng lấy ra một thanh khác cầm trên tay, ánh mắt nhìn Hàm Trọng Dật đầy thù hận: - Tới chiến một trận đi!

Hàm Trọng Dật nghe thấy cũng không nói hai lời, trực tiếp cầm kiếm xông tới Hải Tu, mà Hải Tu thì lao ra phía ngoài biển cách ly khỏi chiến trường bên dưới.

Bên bọn hắn tuy bị động nhưng chỉ cần Lương Việt Hưng còn chỉ đạo được cho quân mình thì bọn hắn vẫn còn lợi thế. Ngồi trên lưng Tiểu Hổ, Lương Việt Hưng liên tục truyền tin từ xung quanh chiến trường cho những chiến sĩ bên trong quy thuẫn.

Cả đại quân vốn đã có sự ăn ý với nhau từ trước, bây giờ có thêm Hải Đằng Phi cùng Lương Việt Hưng chỉ đạo thêm, không khác gì hổ mọc thêm cánh, một người bên hắn vừa mới bị phá quy thuẫn ngã xuống, người khác đã tiến vào lấp lại lỗ hổng, hầu như không thể phá nổi.

Còn phía Lục Ngưu quân thì cả đám liên tục ngã xuống bởi mỗi lần úp mở của quy thuẫn đập vào trọng giáp, lần một thì không sao, nhưng lần hai ba bốn thì trọng giáp cũng phải vỡ vụn thành từng mảnh ghim lên da trâu.

Song cứ có một tên bị phá nát giáp mà không kịp chạy ra thì kiểu gì cũng bị hai ba cây thương đâm vào người, không chết nhưng cũng sẽ chẳng còn an tâm chiến đấu không giáp.

Thấy địch chạy nhiều hơn ta chết, sĩ khí toàn quân liên tục tăng dần, tuy không mãnh liệt tăng mạnh nhưng không như bên Lục Ngưu quân, mười tên chạy thì sĩ khí giảm một phần.



Tại chiến trưởng của Hải Tu với Hàm Trọng Dật, hai người chiến đấu đều chưa bộc phát khế yêu của mình, đều đang giữ sức giằng co với nhau, không ai ra tay quá mạnh, đều ngang sức đánh nhau không biết bao lần.

Hàm Trọng Dật tranh thủ thời gian Hải Tu quay sang nhìn Lương Việt Hưng chỉ huy quân đội mà vô cùng thưởng thức lẫn hài lòng mà lấy lệnh bài truyền tin bố trận về cho Hải Ngưu quân phía sau.

Nhận được tin từ phía Hàm Trọng Dật, tướng quân chỉ huy Hải Ngưu quân lập tức phát lệnh bố trận. Một loạt ánh lam quang xuất hiện chiếu rọi không hề chói lóa mà có chút ôn nhu.

Sau đó là một màn khiến Hải Tu cũng phải giật mình, nước biển phía sau lưng Hải Ngưu quân ầm ầm dậy sóng, dần tạo thành một vòi rồng liên tục xoay vòng cuốn đất cát bay tứ tán mà không hề ảnh hưởng tới Hải Ngưu quân.

Sau đó cả đại quân đồng loạt hướng pháp trượng về phía Lục Ngưu quân chiến đấu. Vòi rồng sau lưng bọn họ cũng vì thế mà đi theo lao thẳng tới Lục Ngưu quân. Lục Ngưu quân như được tiếp sức, không hề bị ảnh hưởng mà những thủy hệ nguyên khí ẩn chứa trong vòi rồng trực tiếp tiến vào thân thể bọn họ, làm thương thế khôi phục lại không ít, khí thế tăng lên vác theo chiến phủ tiến vào bên trong tiếp tục chém lên quy thuẫn, mà không hề tạo ra tác động tích cực nào với Đại Quy bộ tộc.

Hải Tu thấy một màn này cũng có chút bất ngờ, không ngờ qua hai mươi năm bọn họ có được trận pháp lợi hại như vậy mà bên hắn cũng chỉ có quy thuẫn phòng ngự. Ánh mắt nhìn về phía Hàm Trọng Dật đang đắc ý nhìn mình, trong lòng cay đắng nhưng không thể làm gì cả, những năm này bọn họ đều toàn lực bắt tay chế tạo quy thuẫn cho toàn quân, mà Đại Quy bọn hắn chưa nói tới nhân tài chỉ tính riêng tộc nhân thôi đã vô cùng ít.

Thở dài một hơi, chỉ có thể trách nhân lực quá ít, Hải Ngưu bộ tộc cũng giống bọn hắn đều là yêu thú hệ thủy làm chủ, nên rất cần gần nước, bên bộ tộc bọn họ cũng chỉ có một con sông ra biển lớn rất thiệt thòi. Ngược lại bọn họ vừa biển vừa cạn, xuống biển làm cá, lên đất làm trâu.

Mà trong lúc Hải Tu thở dài thì Hàm Trọng Dật truyền tin về phía Hải Ngưu quân tiếp tục bố trận. Lần này trận pháp không phải thủy hệ, mà là thổ hệ, một đám nguyên khí thổ hệ liên tục gắn kết những đất đá xung quanh lại thành một bộ giáp khác sau đó lại bay tới thay thế trọng giáp đã nứt toác không chịu nổi trên thân đại quân Lục Ngưu.

Được thay thế giáp mới, cả đám hưng phấn liên tục tiến tới chém lên quy thuẫn, quy thuẫn nhiều lần bị chém dần dần ngày càng trở nên yếu thế, cuối cùng từ phía Lương Việt Hưng hắn đáp xuống mặt đất để Hải Đằng Phi xuống sau liền cùng Tiểu Hổ lao tới chiến trường.

Quân bên Đại Quy bộ tộc vẫn còn nhưng cần phải cảnh giác với biên giới khác xung quanh đây cũng như yêu thú bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Không còn cách khác, người chết bên Đại Quy ngày càng nhiều, một trượng của Tiểu Hổ là lại có một người bên này ngã xuống chết đi, đến cả người ngoài như Lương Việt Hưng cũng không thể vô ơn với ân nhân xuất chiến.

Đám người Đại Quy bộ tộc sĩ khí giảm xuống liên tục, thấy Tiểu Hổ xong tới còn chút hi vọng gắng gượng chờ Tiểu Hổ chạy đến, mà thấy trên lưng nó còn Lương Việt Hưng cụt tay, cũng có chút thất vọng, nhưng đến một người vẫn tốt hơn là không có trợ lực.

Hơn nữa cả đám đều thấy qua Lương Việt Hưng dùng sức một người đánh lên tiếng trống vang rền, với toàn bộ sức lực của một binh sĩ bên hắn mới có thể đánh ra cũng có thêm hi vọng đôi chút nhưng không bằng thất vọng.