Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thật đáng yêu~~"

"Ôi chúa ơi, cậu ta thật nhỏ."

Trong lòng Văn Tắc cũng cảm thấy 3011 này thật nhỏ. Anh cầu nguyện trong trung tâm mua sắm sẽ có đồ có kích cỡ phù hợp với đối phương.

Nhưng anh lo thừa rồi.

Nếu Cố Bồng có thể tự mình lựa chọn những thứ cần thiết hàng ngày, tất nhiên cậu sẽ không chọn mẫu mini phù hợp với kích cỡ của mình.

Khi chọn tô cơm, không cần phải nói, đương nhiên cậu sẽ chọn cái tô lớn.

Ổ, đương nhiên là cái lớn, siêu sang trọng và kích thước phải siêu lớn.

Chăn, lớn thì đắp mới thoải mái.

Đồ chơi, cái lớn, có thể nằm trên đó để ngủ luôn.

Bồn tắm, lớn, có thể được sử dụng cho hai mục đích! Có thể dùng làm bể bơi!

Sữa tắm, khăn tắm, kem đánh răng, thuốc nhỏ tai, bồn cầu cho thú cưng, tất cả đều lấy cỡ lớn lớn lớn hết cho cậu.

"..." Văn Tắc ở bên cạnh nhìn, tựa hồ cũng hiểu được tính cách của 3011, tuy cậu nhỏ bé nhưng lại rất có tham vọng, nghĩ đến túi hành lý nhỏ bé đáng thương của đối phương, anh đoán: "Cơ sở chăm sóc kia nhỏ quá, không đủ cho em dùng nên bây giờ mới bộc lộ bản chất của mình phải không?"

Cố Bồng ngồi xổm trước đống đồ vật mà mình chọn, đáng yêu nhìn Văn Tắc, tuy rằng không hiểu ngôn ngữ của phiếu cơm, nhưng cậu vẫn sẵn lòng giả vờ bày ra cảm xúc chăm chú ngồi nghe, nếu phiếu cơm có thể cung cấp cho cậu chỗ ở che mưa che gió thì cậu sẽ tặng phiếu cơm một tình bạn ấm áp, à không, tình cảm cảm động giữa chủ và tớ!

Văn Tắc so sánh danh sách vật dụng dành cho thú nhân bán thành niên mà anh tìm được trên mạng, chọn ra gần như tất cả những vật dụng cơ bản, chuẩn bị thanh toán và để lại địa chỉ.

"Ngao ngao." Cầu tuyết nhỏ vốn luôn im lặng bỗng nhiên kêu lên hai tiếng.

Văn Tắc sửng sốt, không thể tin nhìn Cố Bồng. Vừa rồi là ảo giác sao?

Tuy những thú nhân bán thành niên rất thông minh nhưng chúng không kêu. Đó là hành vi mà chỉ những vật nuôi bình thường mới có thể làm được...

Cố Bồng, người không biết gì hết, còn cảm thấy giọng của mình rất dễ nghe. Có phải phiếu cơm nghe đến ngốc rồi không?

"Này, vừa rồi là em mới kêu lên sao?" Văn Tắc không chắc lắm hỏi cậu.

Cố Bồng nghe không hiểu, nhưng mục đích của cậu đã đạt được, cậu lập tức kéo quần Văn Tắc, đi đến một nơi bên ngoài cửa hàng quần áo, đó là nơi mọi người thường đi dạo, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt ở đó nảy giờ rồi!

"Này... Em đi đâu vậy?" Văn Tắc cau mày, rất kinh ngạc. Nhóc con này trên xe bay rõ ràng rất thành thật, nhưng sau khi xuống xe lại bắt đầu vượt quá giới hạn bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »