Chương 15

Thế nhưng cho dù là phần nhỏ nhất thì vẫn rất lớn đối với 3011.

Văn Tắc lấy ra một miếng nhỏ, cứ như vậy xách Cố Bồng, Cố Bồng ôm một miếng gà quay, hai người hài hòa cùng nhau đi ra khỏi khu đồ ăn.

Không nhịn được nữa, cuối cùng Văn Tắc cũng không nhịn được nữa, hạ giọng nói một câu: "Em nhìn lại em đi, em với thú cưng bình thường có chỗ nào khác nhau chứ?"

Chỉ số IQ đâu, mặt đâu?

Cố Bồng ôm miếng gà nướng nóng hổi trong tay: Ò ò ò, ở đây!

Cậu ngẩng đầu lên nhìn phiếu cơm một cách đáng yêu, cảm thấy giá trị cảm xúc được đặt đúng chỗ, rồi tiếp tục vùi đầu gặm gà quay.

Thật là ngon, khi miếng thịt đưa vào miệng, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập tràn đến, ngon đến mức Cố Bồng rì rầm kêu lên.

Văn Tắc chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, nhân tài, sau này nhất định sẽ là nhân tài.

Anh để lại địa chỉ của mình cho trung tâm mua sắm rồi về nhà.

Nhà họ Văn là một đại gia tộc, có rất nhiều người, sau khi tốt nghiệp Văn Tắc không sống ở nhà. Anh sống một mình gần khu làm việc, trong một biệt thự nhỏ.

Người ở tinh tế không thích sống trong những tòa nhà cao tầng chật chội. Những tòa nhà cao hơn một chút không phải là khu dân cư mà là những tòa nhà văn phòng, trung tâm mua sắm,...

Văn Tắc ở công ty là người phụ trách nghiên cứu phát minh, do tính chất công việc nên anh có thể làm việc ở nhà nếu muốn.

Trước khi có gánh nặng từ thú nhân bán thành niên, Văn Tắc có tỷ lệ chuyên cần rất cao, có rất nhiều chuyện đều tự tay làm lấy.

Bây giờ anh đã mang một cục phiền toái về nhà, có thể tưởng tượng được tỷ lệ chuyên cần của anh chắc chắn sẽ giảm mạnh trong tương lai.

Cố Bồng rất thích ngôi nhà mới của mình, có một khu vườn rộng, một bãi cỏ lớn, còn có cả bể bơi tiêu, là nơi nuôi thú cưng tiêu chuẩn!

Cậu nóng lòng không chờ được muốn chạy nhảy vui đùa trên bãi cỏ kia, cậu không ngại chơi cùng phiếu cơm đâu.

Đầu tiên, cậu phải ngửi thật kỹ xem ở đây có thú cưng thứ hai hay không.

Vì từ trên người phiếu cơm của mình không ngửi thấy mùi của các loài động vật khác nên Cố Bồng có xu hướng nghĩ rằng mình là thú cưng duy nhất.

Quả nhiên, mùi hương trong biệt thự nhẹ nhàng thoải mái, Cố Bồng không còn lo lắng nữa, nhảy khỏi vai phiếu cơm, nóng lòng lăn lộn trên cỏ.

Oa oa oa, hạnh phúc quá.

Văn Tắc: "..."

Thành thật mà nói, Văn Tắc đã không còn sức lực để ngạc nhiên nữa. Anh không còn thấy ngạc nhiên khi 3011 hành động kỳ lạ như vậy.