Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất may mắn là phòng bếp của Văn Tắc cũng không phải để trang trí, anh vẫn có chút hứng thú với việc nấu nướng.

Thực đơn dành cho thú nhân bán thành niên cũng không khó, dù sao khẩu vị của bọn họ cũng rất đơn giản, chỉ cần canh không có thịt và nhiều nước.

Văn Tắc: "..."

Anh không khỏi không nghĩ đến trải nghiệm bị ép mua gà nướng, anh đột nhiên cảm thấy không chắc chắn về điều này.

Liệu 3011, người đã cùng anh về nhà, thật sự vẫn ngoan ngoãn như hồi còn ở cơ sở chăm sóc, ăn canh không có thịt và nhiều nước?

Văn Tắc lấy dụng cụ nhà bếp chuyên dụng ra, dành mấy phút để nấu một món thịt rau củ tươi xay nhuyễn, rau củ nhiều, ít muối, ít dầu, không có gia vị.

Anh bịt mũi cắn một miếng, đầu lưỡi phản kháng, mùi vị quá nhạt nhẽo.

Nhưng một thú nhân bán thành niên có dạ dày yếu ớt có thể ăn gì khác nếu không ăn thứ này?

"Nào, đến giờ ăn rồi." Văn Tắc dùng một chiếc bát sứ xinh xắn đặt lên chiếc bàn thấp dành riêng cho 3011.

Nghe nói có đồ ăn, Cố Bồng vội vàng leo lên, nhưng khi ngửi thấy mùi giống như đồ ăn trong cơ sở chăm sóc, cậu quyết định quay người đi đến ghế sô pha giả vờ ngủ.

"Không đói à?" Văn Tắc nghĩ cũng phải, đối phương vừa ăn xong một miếng đùi gà nướng.

Đó là một việc ngoài ý muốn và chắc chắn nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa!

Ngoài đường cả buổi sáng, Văn Tắc cũng cảm thấy đói bụng, anh lại đi vào phòng bếp, tự mình nấu hai món ăn.

Văn Tắc vừa mới ngồi xuống ăn cơm đã cảm giác được có thứ gì đó ôm lấy bắp chân mình, anh cúi đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt xanh đang tràn đầy đói khát.

Dự cảm xấu trong lòng Văn Tắc thoáng chốc đã trở thành sự thật.

Quả nhiên, 3011 không thích thực đơn do cơ sở cung cấp, giờ cậu đang để mắt đến những món ăn của người bình thường.

"Khụ, em không thể ăn cái này." Tuy rằng Văn Tắc thấy đối phương rất đáng thương, nhưng điều kiện thân thể của cậu là trên hết, hơn nữa cũng không phải là anh không cho phép đối phương ăn đồ ăn ngon, mà là nếu lỡ ăn phải đồ hỏng thì anh phải đứng ra chịu trách nhiệm.

"Ngao ngao." Cố Bồng tự biết mình chỉ là một thú cưng, không dám tùy tiện leo lên bàn, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương lay lay ống quần Văn Tắc, chớp mắt không ngừng, phát ra âm thanh đói khát : "Ngao ngao..." Muốn ăn.

"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng." Văn Tắc không khỏi có chút bực bội, lúc trước anh là bị ánh mắt này lừa một phần gà nướng, hiện tại cho dù như thế nào cũng sẽ không bị mắc mưu lần nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »