Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bị từ chối cũng là điều mà Cố Bồng đã nghĩ tới, không cho thú cưng nhà mình ăn đồ ăn của ăn của con người, đây chính là một trong những tố chất cơ bản mà người nuôi dưỡng cần có, không thể chỉ trích.

Tuy nhiên, cậu cho rằng nếu cả đời chỉ có thể ăn cái loại cơm canh đạm bạc* này thì cậu tình nguyện chết nhanh một chút, không được ăn đồ ăn ngon, vậy thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?

(*Nguyên văn: 粗茶淡饭- trà thô cơm nhạt, chỉ những món ăn nhạt nhẽo vô vị)

Bị một đôi mắt khát vọng hồn nhiên như vậy nhìn một thời gian dài, thì dù là người lạnh lùng vô tình đến đâu cũng sẽ cảm thấy tội lỗi.

Văn Tắc có hơi thiếu kiên nhẫn, rất nhanh đã không thể chịu được không khí giằng co này, anh nói: "Đúng là không chịu nổi em."

Cũng may món ăn hôm nay anh nấu không nặng mùi vị lắm, ăn một chút chắc cũng không có vấn đề gì.

Văn Tắc túm gáy 3011 nhấc cậu lên bàn, sau đó lấy một ít đồ ăn bỏ lên đĩa cho cậu: "Ăn đi."

Đồng thời, trong lòng anh thầm quyết định, sau này khi nấu ăn cho 3011, anh sẽ làm khác một chút so với thực đơn, như vậy hương vị món ăn sẽ ngon hơn.

Cố Bồng ăn món ăn với đầy đủ hương vị, nước mắt rơi vì hạnh phúc.

Thức ăn của thú hai chân thật là ngon quá đi.

Từ giờ trở đi, cậu sẽ từ chối ăn thức ăn cho thú cưng, kể cả thức ăn được làm mới hàng ngày cũng không được.

Không chỉ yêu cầu phải ăn đồ ăn thanh đạm mà khi khát Cố Bồng cũng chỉ có thể uống nước dinh dưỡng hoặc nước lọc, nhưng sau khi ăn xong cậu lại thèm khát ly nước trái cây của phiếu cơm.

Cố Bồng bò lên bàn, lén lút đến gần ly nước của đối phương, hy vọng có thể nhấp một ngụm trong lúc đối phương không chú ý.

Thế nhưng Văn Tắc đã phát hiện ra từ lâu, cầu tuyết nhỏ này cái gì cũng muốn nếm thử, bây giờ lại đặt chủ ý tới nước trái cây trên bàn.

Đối phương chỉ to bằng hai lòng bàn tay, nếu uống hai ngụm nước trái cây, hàm lượng đường vượt quá tiêu chuẩn, căn bản sẽ không thể chuyển hóa được.

"Em không được uống." Văn Tắc uể oải nói, anh cầm ly nước lại gần, uống mấy ngụm đã hết sạch.

Cố Bồng nhe răng ra, những chiếc răng nanh trắng nhỏ đến đáng thương, không hề có tính uy hϊếp.

Văn Tắc nhạy cảm phát hiện, cảm thấy mình đang bị con hàng chưa cai sữa này hăm dọa, nhưng anh thực sự không sợ có được không?

"Thu răng nanh lại, nếu không sau này đừng mơ tôi sẽ cho em ăn ngon nữa." Văn Tắc không chút khách khí uy hϊếp cậu, răng có chút éc vậy mà cũng muốn uy hϊếp anh?
« Chương TrướcChương Tiếp »