Chương 19

Có lẽ những người khác sẽ nâng niu thú nhân bán thành niên trong lòng bàn tay, nhưng thật xin lỗi, điều đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở Văn Tắc, ở chỗ của anh thì phải ngoan ngoãn nghe lời.

"..." Cố Bồng thu tay lại, vẻ mặt cực kỳ tủi thân, nhưng cũng không dám nhe răng đe dọa nữa.

Nói cũng phải, mới ngày đầu mà phiếu cơm này đã cho cậu lên bàn ăn đã không tệ, còn nước trái cây về sau lại từ từ mưu tính.

Thế là cậu ngoan ngoãn uống nước lọc trong bát nước của mình, chẹp chẹp, chẹp chẹp.

"..." Lần đầu tiên Văn Tắc nhìn thấy có người uống nước mà lại sinh ra cảm giác không còn gì luyến tiếc như vậy.

Anh thừa nhận rằng mùi vị của những món luộc thanh đạm có thể không ngon, nhưng nước lọc thì có gì khó uống như vậy?

Chỉ một lúc sau, cơ sở chăm sóc gửi tin nhắn thăm hỏi cho Văn Tắc: "Chào tiên sinh Văn, tôi là nhân viên từ cơ sở chăm sóc nhắn hỏi thăm~ Cho hỏi 3011 đã thích ứng với nhà mới chưa?"

Văn Tắc vội vàng trả lời: "Rất thích ứng."

Anh liền hướng điện thoại về phía 3011 đang uống nước, tách tách chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho nhân viên công tác tại cơ sở chăm sóc, tỏ vẻ: "Mọi chuyện đều ổn."

Đối phương gửi tới một emoji mỉm cười: "Vậy thì tốt!"

Đương nhiên Văn Tắc không thể nói với nhân viên chăm sóc rằng cầu tuyết nhỏ này căn bản không nghe lời, rất khó dạy bảo.

Nếu anh nói sự thật, có thể cả hai người họ đều sẽ bị mắng.

"..." Tốt nhất vẫn nên im lặng.

Vừa mới giải quyết xong nhân viên của cơ sở chăm sóc, cha mẹ Văn Tắc đã gửi tin nhắn: "A Tắc, buổi gặp mặt hôm nay như thế nào rồi? Con cũng đã 25 tuổi, không nghĩ nếu còn tiếp tục vật vờ thế này thì sẽ khiến cho ba mẹ lo lắng sao! Con có thể hồi tâm lại, nhanh chóng giải quyết chuyện cả đời của mình được không, anh họ lớn hơn con một tuổi nhưng đã sắp có em bé rồi."

Hóa ra trước khi nhận được câu trả lời thì bọn họ đã dự đoán được nó trước, sau đó bỏ qua quá trình khuyên nhủ mà trực tiếp triển luôn.

Rất tốt.

Nếu là Văn Tắc lù lù bất động trước đây thì sẽ thẳng thắn trả lời rằng không có hứng thú, lần sau lại hy vọng họ sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ khiến anh phải tham gia.

Nhưng hôm nay anh đặc biệt cảm thấy có lỗi, không thể để cha mẹ biết anh đã nhận 3011 về, nếu không ngày này năm sau nhất định sẽ là kỉ niệm ngày cưới của anh.