Chương 22

Nhìn thẳng vào đôi mắt này sẽ khiến người ta cảm thấy có chút chột dạ.

Văn Tắc thầm nghĩ, vừa rồi mình cùng mẹ nhắn tin trò chuyện, đây chỉ là một cầu tuyết nhỏ, sẽ không thể nào biết được sau này anh sẽ đi xem mắt.

"..." Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn cảm thấy áy náy, Văn Tắc hiếm khi có một trải nghiệm như vậy.

Rõ ràng là anh buộc phải làm như vậy, cũng có đủ lý do để giải thích cho quyết định của mình, nhưng anh vẫn như cũ, cảm thấy hổ thẹn trước đôi mắt trong suốt kia.

Văn Tắc đành phải hơi quay mặt đi chỗ khác: "Khụ, em nhìn chằm chằm tôi làm gì? Như vậy rất không lễ phép."

Cố Bồng nghe thấy giọng nói của phiếu cơm, tích cực vẫy vẫy cái đuôi.

Văn Tắc: "..."

Làm sao anh có thể quên được, cầu tuyết nhỏ này có tố chất tâm lý rất tốt, cậu chỉ quan tâm đến việc mình có đạt được mục đích hay không, căn bản không hề để tâm đến ánh mắt của người khác.

Thân hình nhỏ bé, nhưng bên trong lại chứa đựng một tinh thần sói*.

(*Tinh thần sói -狼性精神- là một khái niệm xuất phát từ bản năng sinh tồn và tính cách của loài sói, thường được sử dụng để miêu tả sự quyết đoán, tinh thần chiến đấu, kiên cường.)

Trên thực tế, Văn Tắc rất bội phục, từ kết quả cho thấy, rõ ràng là cầu tuyết nhỏ có thể lợi dụng điều này nhưng hiện tại cậu vẫn không làm được, muốn giữ thể diện.

"Tùy em vậy, tôi cũng không thể tước đoạt niềm vui của em." Văn Tắc nhớ lại, trong hợp đồng có một điều khoản đó là không được can thiệp vào những việc đối phương muốn làm.

Cầu tuyết nhỏ thích anh, chăm chú nhìn anh không chớp mắt, đó là chuyện bình thường.

Văn Tắc cơm nước xong, tiếp tục thu dọn đồ đạc của thành viên mới trong nhà. Buổi tối trước khi đi ngủ phải sắp xếp những thứ này vào đúng vị trí, bố trí thành một môi trường sống thích hợp cho cầu tuyết nhỏ.

Phải bố trí cho đối phương một phòng riêng, nhưng vừa mới đến nhà mới, nghe nói... Sẽ tương đối không có cảm giác an toàn, đúng không?

Vẻ mặt Văn Tắc rất hoài nghi, quay đầu nhìn cầu tuyết nhỏ ngủ thành hình chữ X trên sô pha, anh cảm thấy đối phương rất có cảm giác an toàn.

Văn Tắc ôm chiếc ổ rộng rãi trong tay, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đặt nó vào phòng ngủ của mình.

Anh quyết định quan sát một đêm rồi tính sau.

Để phòng ngừa đối đối phương là người ban ngày vui vẻ hoạt bát nhưng ban đêm lại lén lút khóc một mình.

Thu dọn những thứ này xong, đến đêm khuya, cuối cùng Văn Tắc cũng có chút thời gian rảnh rỗi, đi vào thư phòng xử lý công việc của mình.