Chương 27

Cơm rang có chút nóng, Cố Bồng lè lưỡi: "Hà hà hà hà."

"Đợi nguội rồi ăn, đồ ngốc." Văn Tắc kéo cái đầu đang vùi vào trong bát lên, nhìn thấy một miệng đầy dầu mỡ, trong miệng thậm chí còn đang nhai một cục thịt. Cho dù nóng tới mức mặt đầy nước mắt cũng không muốn nhả ra, mẹ kiếp, Văn Tắc vội vàng đưa tay vào, móc cục thịt còn nóng hổi trong miệng đối phương ra: "Em thật là!"

Cục thịt kia quả thực có chút nóng, Cố Bồng bị nóng tới chảy nước mắt sinh lý, nhưng chưa đến mức muốn phun ra ngoài, cậu vẫn có thể kiên trì được.

Kết quả là phiếu cơm trực tiếp moi từ trong miệng cậu ra, vừa nếm được một miếng, mỹ vị đã không còn, cậu lập tức tức giận cắn tay phiếu cơm, cục thịt của cậu!

Thơm phức!

"Em có bị ngốc không? Ăn chậm một chút em sẽ chết đói sao?" Văn Tắc hung dữ cau mày, dùng ngón tay giữ miệng 3011, cẩn thận mở ra kiểm tra: "Ngoan ngoãn mở miệng, đầu lưỡi có bị phỏng không?"

Bình thường lưỡi của Cố Bồng có màu hồng nhạt, nhưng sau việc ngoài ý muốn lúc nãy, bây giờ màu sắc của nó có phần sẫm hơn một chút, rõ ràng có thể nhận ra rất khác biệt.

"Thật là phục..." Văn Tắc tức giận vô cớ, thậm chí còn tức giận hơn cả lúc bị anh phỏng lưỡi, sớm biết vậy anh đã không ăn đêm, tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt rồi đi ngủ thì tốt rồi.

Cố Bồng chớp chớp mắt, thật ra cũng không đau, chờ phiếu cơm buông tay ra khỏi miệng, cậu lại cúi đầu ôm bát.

Nhưng rất nhanh nó đã bị Văn Tắc cầm lên, với vẻ mặt dọa người vô cùng đáng sợ, anh cầm muỗng múc một miếng sau đó thổi cho nguội, rồi mới đưa đến miệng cậu.

Cố Bồng rất thích đãi ngộ này, cậu vô cùng hưởng thụ lắc lắc cái đuôi, hy vọng lần sau thú hai chân sẽ không ngừng cố gắng.

Đây có phải là bộ đồ ăn của người nuôi dưỡng không?

Cố Bồng có chút ngượng ngùng, cho dù như thế nào thì cậu cũng chỉ là thú cưng, hiếm khi cậu tự hiểu lấy, nghiêng đầu cẩn thận ăn từng miếng, sau đó bày ra gương mặt vô cùng hưởng thụ, chẹp chẹp chẹp chẹp.

... Thông thường mọi người đều rất khó chịu khi thấy có người ăn mà cứ chép miệng, nhưng nếu chính mắt thấy một thú cưng nhỏ dễ thương chép miệng khi ăn thì sẽ lập tức phát hiện loại âm thanh và hình ảnh này có tác dụng chữa lành như thế nào.

Văn Tắc liên tục đút cho cậu mấy thìa thịt, sau đó đặc biệt chọn một hạt đậu xanh nhẵn bóng, Cố Bồng vĩnh viễn ghi nhớ mùi vị của đậu xanh luộc, cậu vô cùng thành thật mà giơ chân lên, đẩy cái muỗng trước mắt ra chỗ khác .