Chương 28

"..." Văn Tắc nhăn mặt, khóe mắt cụp xuống, lại đưa qua.

Cố Bồng đổi chân khác, lễ phép đẩy ra lần hai.

Trời ơi, có thể ngừng làm tổn thương nhau được không?

Cố Bồng nghĩ thầm: Anh thích thì anh ăn nhiều một chút đi, anh không thích thì tội gì phải làm khó một bảo bối nhỏ như tui?

"Nếu em không ăn, tôi lập tức gọi cho cơ sở chăm sóc." Văn Tắc lấy ra đòn sát thủ, làm ra tư thế phải lập tức gọi cho cơ sở chăm sóc, alo, ở đây có người không chịu nghe lời, mau phái người tới bắt về...

Cố Bồng nghe không hiểu gì, nhưng cậu sẽ xem mặt đoán ý, tên đàn ông này rõ ràng là muốn tìm viện trợ từ bên ngoài, không sao cả, cậu ăn là được chứ gì?

Văn Tắc cười lạnh một chút, xem ra cuối cùng anh cũng tìm được cách trị cầu tuyết nhỏ rồi, tên nhóc này sợ bị đưa về cơ sở chăm sóc.

Vậy thì dễ xử lý hơn rồi.

Văn Tắc cảm thấy cuộc sống trong tương lai của mình đã có một tia hy vọng.

Sau khi bị đút liên tiếp ba hạt đậu xanh, Cố Bồng giận dữ dậm chân, kêu ngao ngao kháng nghị, lên án tên đàn ông đang đút cơm cho mình: Quá nhiều rồi!

Văn Tắc chỉ muốn dạy dỗ đối phương một chút, sau khi đạt được mục đích thì dừng tay lại, anh cũng không muốn ngày đầu tiên của giai đoạn thấu hiểu đã đánh lộn với 3011.

Sau khi đút cầu tuyết nhỏ ăn no Văn Tắc mới phản ứng lại, mình vừa mới làm cái gì

Kiên nhẫn đút cơm chiên cho con hàng chưa cai sữa, một thú nhân bán thành niên ư?!

Sắc mặt Văn Tắc vô cùng khó coi, dẫu sao thì không lâu trước đây, trong lòng anh còn cười nhạo bạn bè, như một nô ɭệ.

"..." Hiện giờ gã hề lại chính là anh.

Văn Tắc chịu đả kích, sống không còn gì luyến tiếc mà mang toàn bộ chén dĩa trên bàn đi rửa.

Quá trình này diễn ra rất nhanh chóng, chỉ cần cho vào máy rửa chén là được.

Sau khi Văn Tắc dọn dẹp phòng ăn rồi quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cầu tuyết nhỏ há miệng cắn khăn giấy, dùng cả tay và miệng, định rút ra một tờ để lau miệng cho mình.

Lúc này Văn Tắc mới nhớ ra, giúp đối phương lau cái miệng dầu mỡ bóng nhẫy cũng là một trong những nghĩa vụ của mình, được rồi.

"Đến đây, tôi giúp em." Văn Tắc ngồi xuống, dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn hai cái.

Cố Bồng rất nhanh nhẹn, cậu ngước mắt lên, nhìn thấy hành động muốn kiếm chuyện* của đối phương, lập tức đi từng bước nhỏ, rồi ngồi xổm xuống: "Ngao."

(*Nguyên văn: 招猫逗狗 – chiêu miêu đậu cẩu, trêu mèo chọc chó.)

Tiếng kêu non nớt, cộng thêm thân hình của cậu nữa thì quả thật là xứng đôi.

Bộ dáng nghe lời dễ thương của cầu tuyết nhỏ khiến cho Văn Tắc suýt nữa quên mất đã có bao nhiêu chuyện khủng khϊếp xảy ra trong ngày hôm nay...

Văn Tắc âm thầm thừa nhận trong lòng, cầu tuyết nhỏ khi nghe lời vẫn có chút đáng yêu, cho dù dị ứng với những dễ thương... Anh cũng không thể cầm lòng mà thỏa hiệp.

"Sau này không cho phép em ngủ muộn nữa, tối nay là ngoại lệ, nếu không tôi nhất định sẽ báo cáo trường hợp của em với cơ sở chăm sóc." Văn Tắc lấy một tờ khăn ướt chuyên dụng ra, nhẹ nhàng lau cái miệng nhỏ đầy dầu của 3011.

Lại nghĩ tới đầu lưỡi vừa bị phỏng của tên nhóc này, Văn Tắc mím môi, trong lòng có một âm thanh may mắn nói: "Thoạt nhìn khá tốt, chắc là không có vấn đề gì đâu."

Một âm thanh phản bác khác lại nói: "Nếu có chuyện gì thì giờ xử lý cũng đã muộn rồi."

Quên đi, Văn Tắc ném khăn giấy xuống, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó nhanh như một cơn gió mà ôm cầu tuyết nhỏ ra ngoài khám bệnh.

Vấn đề là... Những ghi chép về bệnh án sẽ được nhập vào hồ sơ, một khi cơ sở phát hiện, hai người bọn họ sẽ lập tức bị mắng.

Văn Tắc hối hận lần thứ 1001, tại sao lúc đầu anh lại bất cẩn như vậy!

Cúi đầu, cầu tuyết nhỏ trong ngực vô cùng hăng hái nhìn anh, trong mắt đều là sự phấn khích khi được ra ngoài chơi.

Văn Tắc đầu hàng, dùng ngón tay gãi gãi cằm đối phương.

Công bằng mà nói, ngoài những chuyện phiền lòng lúc trước thì 3011 thực sự khá tốt, không khóc không nháo không cáu kỉnh, ngược lại có chút hung dữ, có chút cẩu thả.

Vẫn, còn, tốt.