Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kết quả là không, cầu tuyết nhỏ ngủ rất say, say đến mức khiến anh sợ hãi, muốn đánh thức cậu dậy xem cậu còn sống hay không.

Đương nhiên là Văn Tắc sẽ không làm như vậy, sau khi trở về nhà, anh nhét cầu tuyết nhỏ vào trong ổ, đắp cho đối phương cái chăn quen thuộc.

*

Văn Tắc không thường xuyên thức khuya, cứ đúng bảy giờ sáng sẽ thức dậy để chạy bộ hoặc tập thể dục trong một tiếng, ăn sáng lúc tám giờ, bắt đầu làm việc lúc chín giờ.

Thói quen hằng ngày lại bị phá vỡ vì tối qua, anh cũng chỉ hy sinh một chút thời gian chạy bộ buổi sáng, thức dậy vào đúng 8 giờ.

Nghe nói thú nhân bán thành niên thường thức dậy lúc 8 giờ trong cơ sở chăm sóc, vì nghĩ tới cầu tuyết nhỏ tối qua vừa thức khuya, Văn Tắc đoán đối phương sẽ ngủ tới 11 giờ mới tỉnh.

Một buổi sáng yên tĩnh, Văn Tắc ung dung thong thả sắp xếp cuộc sống và công việc, khiến anh có cảm giác không khác gì trước kia cho lắm.

Cả ngày hôm qua anh đều không xuất hiện, hôm nay vẫn lên mạng sắp xếp công việc, bất tri bất giác đã đến mười một giờ.

Văn Tắc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một cầu tuyết nhỏ đang ngủ chưa tỉnh, anh vội vàng rời khỏi thư phòng.

Văn Tắc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy đối phương nằm trong cái ổ vô cùng sang trọng, tư thế ngủ hình chữ X, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Vì đối phương thức khá khuya, cuối cùng Văn Tắc cũng phải quay trở về, quyết định sau 1 giờ chiều mới đánh thức cậu.

Nếu đã như vậy, bản thân anh cũng không vội ăn trưa.

"3011, dậy thôi." Văn Tắc cứ sau 1 tiếng lại vào gọi, thanh âm không lớn như chó sủa tối qua, vì vậy Cố Bồng một chút cũng không nhúc nhích.

Cậu không đói, nhưng Văn Tắc đói.

"..." Văn Tắc không để ý đến cầu tuyết nhỏ đang ngủ trưa nữa, tự mình đi nấu bữa trưa, làm một món bít tết rất thơm ngon.

Ôm tâm lý muốn thử một lần, Văn Tắc bưng dĩa bít tết đi tới ổ của cầu tuyết nhỏ, gõ gõ lên đĩa: "Đến giờ ăn rồi."

Cố Bồng ngủ tới giờ này đã sớm đói bụng, chỉ là trước đó cậu không muốn dậy mà thôi. Đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của bò bít tết, cậu lập tức nhảy cẫng lên, còn chưa kịp duỗi thẳng tay chân thì ánh mắt đã nhìn Văn Tắc một cách háo hức.

Có phải đến giờ ăn rồi không?

"..." Văn Tắc thật sự không ngờ tới, coi như là niềm vui ngoài ý muốn: "Tỉnh rồi? Em chờ một chút, tôi lập tức làm cơm cho em ăn."

Cố Bồng: Lừa đảo!!
« Chương TrướcChương Tiếp »