Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Trước hết Văn Tắc mang cho đối phương một chiếc khăn nhỏ để tránh làm bẩn lông của cậu, sau đó dùng đũa gắp miếng cá chiên đầu tiên, thổi nguội rồi mới đưa lên miệng đối phương: "Lưỡi còn đau không? Lè ra một chút cho tôi xem thử nào."

Cố Bồng vừa bị trêu chọc hai lần vừa không được cho ăn, cậu loáng thoáng hiểu đối phương có ý gì, lập tức ngoan ngoãn lè lưỡi ra.

Khi đã chắc chắn xác nhận rằng lưỡi không có vấn đề gì, cuối cùng Văn Tắc cũng cho miếng cá vào trong miệng đối phương, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu của cậu.

Hơn nữa, cậu cũng không ghét bỏ.

Miệng của cầu tuyết nhỏ mini đến nỗi một miếng cá bé tẹo cậu cũng phải nhai đi nhai lại mấy lần.

"Ăn chút cơm đi." Văn Tắc vo cơm thành từng viên nhỏ, vô cùng mini, chỉ có mấy viên thôi, sau đó cho vào một chút rong biển rồi mới đút sang.

Cố Bồng rất thích mấy viên cơm nấm này, sau khi ăn xong cậu còn liếʍ liếʍ chút rong biển vụn trên ngón tay của phiếu cơm.

Văn Tắc theo bản năng rút tay lại, nhưng không ngờ tới, đối phương lại ôm tay anh gặm gặm mấy cái, anh không nói nên lời: "Em cũng biết cách sống quá rồi?"

Sau đó anh lấy khăn giấy lau sạch ngón tay, suy nghĩ xem có nên nói rõ với 3011 rằng anh không có ý định phát triển mối quan hệ người yêu với cậu hay không.

Tuy nhiên, sau khi cùng 3011 sống chung một ngày, Văn Tắc lại không xác định được, cảm giác đối phương không thích mình cho lắm, chỉ thích cuộc sống bên ngoài.

Tuy Văn Tắc là loại người độc thân ngàn năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ai, nhưng anh cũng biết nếu như thích một người thì ánh mắt không thể nào lừa người khác được.

Cầu tuyết nhỏ nhìn anh với ánh mắt không hề mập mờ, nhìn đồ ăn còn say mê hơn nhìn anh.

Văn Tắc không muốn tự mình đa tình, nhưng linh cảm mách bảo anh, dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán cầu tuyết nhỏ sẽ không có kết cục đẹp.

Cố Bồng ăn no nê, bắt đầu tinh thần phấn chấn khám phá nhà mới, với những bước chân nhỏ nhưng mạnh mẽ kia, Văn Tắc không thể đuổi kịp cậu: "Em cẩn thận chút..."

Văn Tắc đang đuổi theo cậu, đứng ở rìa bãi cỏ quan sát, thấy cầu tuyết nhỏ đang lăn một quả bóng, chơi đá banh một mình trên bãi cỏ, quả bóng lại to gần bằng cơ thể của cậu nhưng cậu lại chơi rất thành thạo.

Văn Tắc chợt nhớ ra, hình như quả bóng này còn có theo thiết bị đi kèm, anh quay người đi vào nhà, tìm được khung thành, lắp đặt ở bên cạnh bãi cỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »