Chương 34

Cầu tuyết nhỏ có vẻ rất thích, lập tức ôm quả bóng lao tới.

Vào khoảnh khác đối phương đá bóng vào khung thành, lập tức nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, không hiểu sao những cảm xúc này lại ảnh hưởng sang qua cả Văn Tắc, khi anh phản ứng lại thì phát hiện khóe miệng mình đã bất giác nhếch lên.

"Khụ..." Văn Tắc lặp tức kìm lại, cos hơi không thể chấp nhận sự phản bội nhanh chóng của mình.

Rõ ràng là sáng hôm qua anh vẫn ghét bỏ thú nhân bán thành niên phiền phức này, mà hôm nay anh đã không kìm lòng được mỉm cười.

Nhưng cuối cùng anh không nhịn được, chụp và quay video cầu tuyết nhỏ đang vui vẻ chơi lại rồi gửi cho cơ sở chăm sóc.

Sau đó, cơ sở chăm sóc khen ngợi một câu: "Tiên sinh Văn làm tốt lắm, 3011 rất vui khi được ở bên anh!"

Từ khi còn nhỏ Cố Bồng đã thích chơi bóng đá, có một khoảng thời gian cậu còn mơ ước sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.

Nhưng thể lực của cậu không đủ để giúp cậu trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, nó chỉ có thể giúp cậu trở thành một idol chuyên nghiệp hát hay và nhảy giỏi.

Bây giờ đã được trút bỏ được gánh nặng công việc, trở thành thú cưng được người khác nuôi dưỡng, cậu thật sự rất vui.

Cảm giác thật tuyệt khi được ra ngoài vui chơi sau khi ăn no xong, Cố Bồng đẩy quả bóng gần như che khuất tầm nhìn của mình, chạy lung tung trên con dốc trải đầy cỏ xanh, tiêu xài thời gian.

Sau khi Cố Bồng vui vẻ chơi, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra mình là thú cưng làm bạn với người nhận nuôi, gánh vác nhiệm vụ quan trọng là làm cho người nhận nuôi vui vẻ.

Anh chàng đẹp trai nhận nuôi cậu thoạt nhìn là một tinh anh trong xã hội, cuộc sống vô cùng nhàm chán, khô khan và vô vị, thật sự cần một thú cưng dễ thương, hoạt bát để thêm gia vị vào cuộc sống nhạt nhẽo của mình.

Cố Bồng đá quả bóng đến trước người nhận nuôi, ngẩng đầu nhìn đối phương, dùng móng vuốt đẩy đẩy quả bóng, ra hiệu rằng đến lượt anh!

"..." Văn Tắc đang đứng bên ngoài xem chăm chú, đột nhiên có một quả bóng lăn đến dưới chân anh, cùng lúc đó cũng xuất hiện một đôi mắt ngây thơ tràn đầy mong đợi, rõ ràng đối phương đang muốn anh cùng chơi chung...

Văn Tắc khoanh tay, nhìn trời không nói nên lời, ở bên cạnh giúp đỡ thôi không được sao? Còn phải chơi chung nữa à?

Anh không muốn chơi cái trò đá bóng trẻ con này.

Lo lắng đối phương không hiểu ý mình, Cố Bồng lại đẩy quả bóng về phía chân của người nhận nuôi, đôi mắt xanh như muốn nói: Đến chơi!

"Một mình em chơi là được rồi." Văn Tắc lịch sự từ chối, cái này thật sự rất trẻ con, anh chịu ở đây nhìn cậu chơi là đã quá đủ rồi, hy vọng cầu tuyết nhỏ này sẽ không được voi đòi tiên.