Chương 37

Mỗi một "người nhận nuôi" đều có một hệ thống chuông trong nhà, được đặt ở nơi rộng rãi nhất để tạo điều kiện cho thú nhân bán thành niên không biết nói bày tỏ yêu cầu của mình.

Văn Tắc cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi cầu tuyết nhỏ đến nhà anh, chưa bao giờ thấy cậu nhấn chuông.

Để đối phương không bị nhàm chán, Văn Tắc mở TV lớn trong phòng khách, trên bàn lại để một vài bánh kẹo tốt cho sức khỏe như bánh quy vị sữa que, các loại que làm sạch răng.

"Chờ một chút..." Văn Tắc đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho đối phương thì phát hiện loại dung dịch hôm qua mang từ bệnh viện về còn chưa cho đối phương uống.

Có vẻ như lưỡi của cầu tuyết nhỏ đã lành, nhưng để đề phòng thì tốt nhất vẫn phải uống cái đó.

Dung dịch uống có dạng bình sữa nhỏ, chỉ cần cắt một lỗ nhỏ trên ty núm là đã có thể uống.

Cố Bồng ôm bình sữa, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, vừa uống vừa nghiêng đầu xem TV.

Văn Tắc đem tới cho cậu một cái điều khiển TV từ xa, cái này được thiết kế ra để cho cầu tuyết nhỏ - người không quá thành thạo có thể sử dụng TV thoải mái hơn.

Thật đáng thương vì Cố Bồng là một người mù chữ, xem TV cũng chỉ có thể nhìn được hình ảnh hoặc là thưởng thức một chút ca nhạc.

Phát hiện sau khi Văn Tắc bước vào thư phòng thì lập tức khóa cửa lại, Cố Bồng có thể hiểu, dĩ nhiên sẽ không muốn bị thú cưng của mình làm phiền khi đang tập trung làm việc.

Người nhận nuôi có thể yên tâm, cậu tuyệt đối tuyệt đối không phải cái loại thú cưng không hiểu chuyện, cậu rất hiểu chuyện.

Lúc Văn Tắc vào phòng họp đã trễ nửa tiếng, là một người luôn đúng giờ, khi đã làm trì hoãn nửa tiếng đồng hồ của gần một trăm người, anh cần cho mọi người một lời giải thích hợp lý, nếu không sẽ không bao giờ quản lý được.

Lý do đã có sẵn, Văn Tắc không cần suy nghĩ mở mic nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn. Hôm qua mang theo một con chó con về nhà, vừa nãy bận chăm sóc nó mà bỏ quên mất thời gian, lần sau tôi sẽ chú ý."

Hạng mục 1 Lý Duy: "Oa, Tổng giám đốc Văn, anh nuôi một con chó ư! Thật hâm mộ!"

Mọi người trong công ty khi nghe Văn Tắc nuôi thú cưng đều tỏ ra ghen tị, đặc biệt là các nhân viên nữ, ý định nuôi thú cưng của các cô càng mạnh mẽ hơn.

Các thủ tục nuôi thú cưng rất rườm rà, cũng gần như đánh giá điểm, trước hết cần phải nộp đơn, nhanh nhất là phải tốn ba tháng mới được duyệt qua, bị ghen tị là chuyện rất bình thường.