Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Bồng kiêu ngạo ngẩng đầu: Cảm ơn đã thích tui, nhưng phải theo thứ tự trước sau, là một bé động vật lễ phép, tui sẽ không nhảy hàng rào đào góc tường đâu*.

Từ đầu Văn Tắc đã không coi trọng, mặc dù ánh mắt của anh cũng không tự chủ được mà dừng trên người của cầu tuyết nhỏ... Vì anh không biết thú nhân bán thành niên đó tên gì nên đã chọn bừa một cái. Nhưng dần dần anh phát hiện ra có điều gì đó không ổn, sao cầu tuyết nhỏ đó lại có vẻ như đang đi về phía anh?!

Văn Tắc như đối mặt với kẻ địch, nhưng anh vẫn tin tưởng vào vẻ mặt lạnh của mình, anh thấy cho dù trời có sập thì cầu tuyết nhỏ nhìn rất biết khóc kia sẽ không chọn mình đâu.

Cố - cầu tuyết nhỏ nhìn rất biết khóc - Bồng nghiêng đầu, vừa đi tới vừa quan sát người nhận nuôi của mình: Sao anh ta hoảng hốt thế?

Nhất định là ảo giác, là một ảo giác cực lớn.

Có ai có thể từ chối một bé động vật đáng yêu như này?

Cố Bồng suy bụng ta ra bụng người, không chút do dự bước nhanh hơn, xác định mục tiêu, mắt sáng như đuốc, cậu muốn công lược thú hai chân này.

"..." Văn Tắc không thể tự lừa dối bản thân nữa, hiện tại đã rất rõ ràng, cầu tuyết nhỏ đó muốn chọn anh.

Nhưng sao có thể...

Cầu tuyết nhỏ này là chủng loại gì thế, lá gan thật to!

Cố Bồng không phải có lá gan to, bình thường gặp được những người lạnh băng như Văn Tắc trên phố, cậu cũng rất ngại tiếp xúc, nhưng bây giờ cậu đã được buff sự đáng yêu, vì để tìm được phiếu cơm dài hạn, cậu không ngại chủ động vươn măng cụt ra đâu.

Trong nháy mắt, cầu tuyết nhỏ đã tới trước mặt anh, ngồi xổm bên chân, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt trông mong.

"?" Cả người Văn Tắc cứng đờ, tất cả những gì trong đầu anh đều là đặt tay lên ngực tự hỏi: Tôi, một ủy viên chuyên nghiệp đã trở về với tay trắng sau mỗi lần tung hoành trong các buổi gặp mặt nhiều năm, được một thú nhân bán thành niên chọn?

Vậy quy trình tiếp theo là gì?

Nói đến cũng không thấy xấu hổ, Văn Tắc chưa từng trải qua bước này, anh không biết quy trình tiếp theo là gì cũng là điều bình thường.

Cũng may có nhân viên công tác bên cạnh, anh ta biết Văn Tắc, tiên sinh này rõ ràng rất ưu tú nhưng lần nào cũng bị ghẻ lạnh, rất đáng thương. Cuối cùng lần này cũng được chọn rồi!

Nghĩ vậy, nhân viên công tác còn vui mừng hơn cả đương sự, lập tức đi lại nhắc nhở tiên sinh Văn Tắc đang "vui sướиɠ đến điên": "Chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng đã được một thú nhân bán thành niên đáng yêu lựa chọn, tiếp theo anh có thể làm một số động tác bày tỏ thiện chí, chẳng hạn như sờ tay của cậu ấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »