Chương 41

Lặng im không một tiếng động, Cố Bồng trèo vào ngăn kéo đang mở, trong các món trang sức được xếp thành từng ô một, cậu nhìn trúng một chiếc nơ lụa màu xanh da trời, Cố Bồng lập tức cảm thấy cái nơ này và màu mắt của mình rất giống nhau, vì thế cậu ngậm lấy nó rồi trở về theo đường cũ.

Khi đang làm chuyện xấu, lập tức có một bàn tay to bắt cậu lại, đối phương dùng một tay kéo cậu, giữ cơ thể cậu từ trước ngực rồi giơ lên trước mặt: "Sao em lại nghịch ngợm như vậy?"

Làm đồ vật lộn xộn không quan trọng, nhưng lỡ rơi từ trên tủ đồ xuống thì phải làm sao?

Cố Bồng ngậm cái nơ của đối phương, vô tội chớp chớp đôi mắt, khiến người ta không nỡ mắng cậu.

"Muốn đeo cái này à?" Mặt Văn Tắc hiện đầy vẻ đùa cợt, đây là đồ dùng cá nhân của anh, nhưng sau đó anh không trêu chọc nữa, vì cầu tuyết nhỏ cũng không quan tâm đến điều này, anh không đồng ý: "Kích cỡ của cái này quá lớn so với em, không phù hợp đâu."

"Hôm khác tôi sẽ mua cho em một cái nhỏ hơn." Văn Tắc vừa nói vừa duỗi tay định lấy, nhưng cầu tuyết nhỏ cắn rất chặt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ muốn có được nó.

"Nhưng em đeo cái này trông rất buồn cười..." Bất cứ ai tinh ý, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ biết ngay đây là đồ của anh.

"Được rồi." Sắp đến giờ lên lớp, Văn Tắc lại một lần nữa nhượng bộ cầu tuyết nhỏ, gật đầu đồng ý giúp đối phương đeo lên.

Cố Bồng mang cái nơ xinh đẹp nhìn vào gương, muốn thưởng thức dáng vẻ đáng yêu của mình, kết quả phiếu cơm đẹp trai đã nhanh chóng ôm cậu đi, cậu cũng nhận ra phiếu cơm đẹp trai ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng như sắp ra ngoài khuấy đảo đường phố, vì thế cậu cũng rất vui vẻ mong chờ.

Nhưng trăm triệu lần cậu cũng không ngờ, điểm đến của họ lại là thư phòng.

Qua một loạt thao tác của phiếu cơm đẹp trai, trước mặt Cố Bồng xuất hiện một màn hình ánh sáng thật lớn, sau đó cậu nhìn thấy gương mặt quen thuộc của giáo viên.

Cách đây không lâu, giáo viên này còn dạy học bọn cậu ở cơ sở chăm sóc.

Cố Bồng xịt keo cứng ngắc: "?"

Ngay cả khi đã được nhận nuôi rồi cũng vẫn phải đi học sao?!

Ngoài cậu ra, trong lớp còn có các động vật nhỏ khác cùng học, cũng không có ngoại lệ, mỗi bên đều có người học cùng*, ít nhất là một người, nhiều nhất là ba bốn người.

(*Nguyên văn: 陪读- bồi đọc- chỉ một người luôn ở bên cạnh học sinh để hỗ trợ, giám sát và giúp đỡ trong quá trình học tập.)

Ngay tức khắc, bên cạnh Cố Bồng trở nên có hơi lạnh lẽo, nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, chỉ là không thể tưởng tượng được, người dân ở tinh tế này cũng quá quan tâm chăm sóc thú cưng rồi.