Chương 42

Trong những ngày ở cơ sở chăm sóc, Cố Bồng phát hiện ra rằng những động vật nhỏ cùng ở đó đều khá thông minh, có thể nghe hiểu được rất nhiều mệnh lệnh, thậm chí còn biết làm toán.

Cái này chẳng tính là gì cả, vũ trụ rộng lớn điều kỳ lạ nào cũng có, ngay cả trên Trái Đất cũng có một số loài động vật rất thông minh.

Những động vật nhỏ nghiêm túc nghe giảng này cũng không nằm ngoài phạm vi nhận thức của Cố Bồng, tóm lại cậu cũng không muốn nghĩ theo hướng nào kỳ ảo hơn.

Ngược lại, may mắn là mọi người đều thông minh như vậy, thì chính bản thân cậu hòa mình vào trong đó chắc chắn sẽ rất bình thường, thậm chí còn có hơi ngốc...

Cố Bồng nhớ rõ, cuối mỗi buổi học đều có một bài kiểm tra nhanh, tất cả đều là những câu hỏi chọn hình ảnh hoặc chọn ký hiệu, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ làm đúng.

Trời ơi, vì sao đã được nhận nuôi rồi còn phải đi học?

Mặt nạ đau khổ*.

(*Là một thuật ngữ miêu tả biểu cảm hoặc cảm giác của ai đó khi họ đang chịu đựng nỗi đau hoặc sự khổ sở, hoặc đôi khi có thể ám chỉ đến việc che giấu nỗi đau đằng sau một mặt nạ.)

Đúng tám giờ, giáo viên mỉm cười điểm danh, xác nhận mọi người đều đã có mặt: "Chào buổi tối các bạn."

Những người học cùng đều sôi nổi vẫy tay chào giáo viên, bao gồm cả Văn Tắc trong đó...

Tiện thể chỉnh lại đầu của cầu tuyết nhỏ lên, thấp giọng cảnh cáo: "Học đi, em đang nhìn đi đâu vậy?"

Cố Bồng đang nhìn chân của mình, nếu so với việc nghe giảng như nghe thiên thư* thì cậu thích ngắm chân của mình hơn, trước đây ở cơ sở chăm sóc cũng như vậy, giáo viên cũng không để ý nhiều đến cậu.

(*天书-Thiên thư- chỉ những thứ khó hiểu, giống như là một cuốn sách viết bằng ngôn ngữ của trời mà người thường không thể hiểu được.)

Vốn tưởng rằng sau khi được nhận nuôi về nhà là có thể tự do bay bổng, không ngờ bên cạnh lại có thêm một người kèm cặp nghiêm khắc!

Cố Bồng nghĩ thầm: Anh đẹp trai anh buông tha tui đi, nếu không tui biểu diễn đôi chân nở hoa cho anh xem nha?

Văn Tắc lần thứ hai dùng ngón tay nâng cằm cầu tuyết nhỏ lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của giáo viên, giáo viên dừng lại một chút, khen từ tận đáy lòng: "Cái nơ hôm nay của 3011 rất đẹp mắt, vô cùng đáng yêu."

Chỉ là kích thước có vẻ hơi lớn khiến cho 3011 trông giống như một món quà đang chờ được mở ra.

Văn Tắc lễ phép cười cười: "Cảm ơn cô giáo, là em ấy tự chọn."