Chương 44

Nhưng hôm nay, nhất cử nhất động của cậu không chỉ liên quan tới mặt mũi của bản thân mà còn liên quan tới thể diện của người nhận nuôi.

Cố Bồng chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ từ phiếu cơm đẹp trai, hy vọng đối phương sẽ gợi ý gì đó cho mình.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia*, đạo lý này chắc không cần cậu nhắc đâu nhỉ?

(*Nguyên văn: 一荣俱荣, 一损俱损 - nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.)

"..." Văn Tắc cắn răng, không phải câu hỏi này rất đơn giản sao?

Giáo viên chỉ cộng thêm hai vào cả hai số, vậy mà cầu tuyết nhỏ vẫn không biết làm?

Đây là chỉ bài toán với các chữ số đơn vị thôi mà, tổ tông!

Văn Tắc hạ giọng, hơi có chút bực bội: "Đừng có nhìn tôi, em tự mình chọn đi."

Cố Bồng nhận ra phiếu cơm đẹp trai không chịu giúp đỡ, trong lòng lạnh quá lạnh quá, thật sự không thể gợi ý một chút nào sao?

Vậy thì lát nữa mọi người cùng nhau mất mặt, đừng trách cậu.

Cố Bồng nhắm mắt lại, định làm liều chọn đại một cái, nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm được, lại giơ tay ra, quay đầu cầu cứu một lần nữa.

Vẻ mặt đáng thương như muốn khóc tới nơi.

Văn Tắc bất lực nhìn trần nhà, thấp giọng dạy tại chỗ: "Còn nhớ ví dụ vừa rồi giáo viên đã giảng không? Giáo viên chỉ dựa trên các con số ban đầu mà cộng thêm hai, hai cộng hai bằng bao nhiêu? Cộng số này vào đáp án ban đầu là đúng, giờ thì em biết phải chọn gì rồi đúng không?"

Cố Bồng nghe rất chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc: Phiếu cơm đẹp trai đã rất cố gắng dạy tui.

"Không còn thời gian nữa, mau chọn đi." Văn Tắc giơ chân cầu tuyết nhỏ lên không trung, nhắc nhở cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.

Aaa!

Chân nhỏ của cầu tuyết nhỏ do dự đảo qua đảo lại giữa hai đáp án, trực giác mách bảo cậu rằng chỉ có thể là một trong hai cái này.

Khi chân của cầu tuyết nhỏ lúc ẩn lúc hiện, trong lòng Văn Tắc cũng phập phồng lên xuống theo, rất muốn trực tiếp lựa chọn giúp đối phương, nhưng quan trọng là lương tâm của anh không cho phép.

Chuyện này chính là như vậy, cần phải dũng cảm đối diện với vấn đề.

Trong cơn hoảng loạn, Cố Bồng đã đưa ra lựa chọn, vừa đúng lúc cậu cũng không còn thời gian để do dự thêm.

Giáo viên đã đóng web nộp bài, thu thập tất cả câu trả lời của học sinh, công bố kết quả đồng loạt.

Ai đúng ai sai vừa xem sẽ rõ.

Tất nhiên, những người dân ở tinh tế không áp dụng phương pháp giáo dục vui vẻ*, sai là sai, đúng là đúng, cũng không vì mặt mũi mà bảo mật bảng xếp hạng.

(*Đây là một phương pháp giáo dục tập trung vào việc tạo ra môi trường học tập vui vẻ và thoải mái, thường nhằm giảm áp lực cho học sinh.)

Bạn học nhỏ Cố Bồng trợn tròn mắt nhìn kỹ hơn, không ổn rồi, toàn bộ lớp học chỉ có duy nhất một mình cậu chọn đáp án kia, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã chọn sai.

Trước khi đáp án được công bố, Văn Tắc đã biết chọn sai.

Hiện tại, Văn Tắc vô cùng muốn cảm ơn ông Văn Duật Chu và bà Diệp Vân Nùng vì quyết định sáng suốt của họ, vì bảo vệ anh từ nhỏ nên vẫn luôn không công bố thân phận của anh.

Nếu không thì hôm nay không chỉ làm xấu mặt anh mà còn là của toàn bộ gia tộc nhà họ Văn.