Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm giác như tất cả ánh nhìn trong lớp học đều đổ dồn về phía mình, họ nở nụ cười kín đáo nhưng không mất lịch sự.

Cố Bồng giả vờ bình tĩnh, dùng móng vuốt móc chân, nếu không thì cậu còn có thể làm gì khác?

Làm ra dáng vẻ hổ thẹn ư?

Không, sai có một câu trắc nghiệm thôi mà, điều này không đáng kể trong cuộc đời dài rộng của cậu, bài kiểm tra nhanh sắp tới mới là phần quan trọng nhất.

Nếu ngay cả điều này cũng không thể chịu đựng được.

Thì làm sao chịu đựng được những gì sắp tới?

Hy vọng rằng phiếu cơm đẹp trai, người nhận nuôi mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, họ sắp cất cánh* rồi.

(*Phép ẩn dụ ám chỉ việc bắt đầu một hành trình mới, nhấn mạnh sự chuẩn bị sẵn sàng và tinh thần hứng khởi cho những điều sắp tới.)

"..." Đã lâu rồi Văn Tắc không bị người khác vây xem như vậy, mặc dù người mất mặt không phải anh, nhưng hiệu quả cũng tương tự, khiến người ta xấu hổ không thể tả.

Anh khẽ nhéo vào phần thịt mũm mĩm sau lưng của tên đầu sỏ gây tội kia, hy vọng buổi học tiếp theo đối phương sẽ nghiêm túc nghe giảng, không thể để trường hợp tương tự xảy ra nữa, anh không thể chịu đựng nổi.

Cố Bồng lợn chết không sợ nước sôi*, vẫn là bộ dáng lạc vào cõi thần tiên như cũ, khi phiếu cơm đẹp trai bảo cậu nghe giảng, cậu vẫn đang nghe giảng mà, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào giáo viên.

(*Nguyên văn: 死猪不怕开水烫 - tử trư bất phạ khai thủy năng - Thành ngữ này thường được sử dụng để chỉ những người không sợ nguy hiểm hay những tình huống khó khăn, nguy hiểm vì họ đã quen với nó hoặc đã trải qua nhiều lần.)

Hạ mắt xuống thấy cầu tuyết nhỏ đang nghịch chân, Văn Tắc chộp lấy chân của cầu tuyết nhỏ vào trong tay rồi nắm chặt: "Nghe giảng cho tốt, đừng có nghịch chân."

Cố Bồng: "..."

Toang rồi, đã bị phiếu cơm đẹp trai bắt được mình đang làm việc riêng.

Nửa giờ tiếp theo là nửa giờ vô cùng dày vò vì họ lại có tiết học Ngữ Văn.

Chủ yếu là để nâng cao khả năng nhận diện chữ viết của học sinh.

Nhìn những cấu trúc chữ viết dễ thương, hai mắt Cố Bồng mờ mịt, trông chúng đều vô cùng phức tạp, sau khi giáo viên đọc xong một lần, cậu vẫn không nhớ rõ.

Trong lòng Cố Bồng: Tui chỉ là một con thú cưng, vì sao tui phải chịu đựng nỗi khổ này.

Nếu không phải sợ không có nhà để về thì cậu đã sớm co chân chạy lâu rồi.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*.

(*人在屋檐下, 不得不低头 - Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu: Khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng, trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.)
« Chương TrướcChương Tiếp »