Chương 46

Ăn cơm của ai thì phải nghe lời người đó.

Giáo viên ở trên giảng bài sôi nổi, Cố Bồng cũng đang nói thầm trong lòng đến náo nhiệt, cậu hoàn toàn không tiếp thu được chút kiến thức nào.

Nếu bắt đầu lại từ đầu, có lẽ cậu vẫn sẽ nghiêm túc học, nhưng tiếc rằng cậu chỉ là một tay ngang không có nền tảng được đưa vào giữa chừng.

Làm sao để có thể nghe hiểu từ giữa chừng đây?

"Cầu tuyết nhỏ?" Văn Tắc có cảm giác tuy thân thể 3011 ở chỗ này, nhưng tâm trí không biết đã bay đi đâu rồi!

Cả người Cố Bồng chấn động, khi phục hồi tinh thần thì phát hiện giáo viên đã phát ra một bài kiểm tra nhanh mới, tổng cộng có bốn câu hỏi, có một vài ký tự nhìn rất quen mắt nhưng cậu hoàn toàn không hiểu gì hết.

Cậu dùng móng vuốt gãi gãi mặt, lại bắt đầu loay hoay không biết phải làm sao.

Văn Tắc lại bắt đầu nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ vị tổ tông này một câu cũng không hiểu sao? Dù chỉ là một câu?!

Xác suất làm sai một câu hỏi là rất cao, nhưng bốn câu thì không thể nào đều sai hết được, dù chỉ là đoán thì cũng có thể đúng một câu.

Nhưng trong lòng Văn Tắc vô cùng lo sợ bất an, trực giác mách bảo anh, kết quả mà bản thân không muốn nghĩ tới nhất sẽ trở thành hiện thực.

Nhìn những học sinh khác, trong mắt họ đều sáng lên vẻ thông minh, làm bài với sự tự tin thoải mái; nhìn lại 3011 này, vẻ mặt hiện rõ sự mê mang, đau khổ, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, chẳng lẽ đáp án sẽ từ trên rơi bay xuống hả??

Nhìn đông nhìn tây là bởi vì trong lòng Cố Bồng đã xảy ra xung đột, dù sao cũng không biết, vậy thì chọn đại đi, cậu nghĩ, trong vòng hai giây đã tự tin chọn nhanh bốn đáp án.

Tự tin như vậy, Văn Tắc còn tưởng rằng cậu sẽ chọn đúng, nhưng khi anh nhìn kỹ, cả bốn đáp án đều sai. Trong nháy mắt, Văn Tắc muốn lắc lắc 3011, tổ tông! Làm sao em có thể tránh được đáp án chính xác một cách hoàn hảo đến vậy hả?!

Cố Bồng quay đầu lại, cảm thấy sắc mặt của phiếu cơm đẹp trai rất không ổn, chưa từng khó coi như bây giờ, cậu rất biết nhìn mặt đoán ý, nhanh chóng xóa đáp án đi rồi chọn lại lần nữa.

Lần này trả lời đúng hai trong bốn câu, vẻ mặt Văn Tắc cũng dịu hơn một chút...

Anh vậy mà lại nghĩ rằng làm đúng hai câu là đã không tồi, đúng là vô lý mà.

Cố Bồng cẩn thận quay đầu lại nhìn lần nữa, cuối cùng cũng thấy sát khí trong mắt đối phương đã vơi đi chút, mà cậu – một bé dễ thương nhỏ yếu bất lực – cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vô tội cọ cọ chân.