Chương 48

Tứ chi Cố Bồng lơ lửng trên không như thể đang bơi lội để giảm bớt cảm giác lúng túng của mình: Ngồi học lâu như vậy, cần vận động cơ thể một chút, haha.

Văn Tắc giơ cầu tuyết nhỏ lên trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ trong một giây đồng hồ, cầu tuyết nhỏ căn bản không dám đối diện với anh, Văn Tắc ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Em cũng biết chột dạ à?"

Cố Bồng cũng thấy rất tủi thân, nhưng cậu lại không biết cách nói ra.

"Sự hoạt bát khi ăn nhậu chơi bời của em đâu mất rồi?" Văn Tắc dùng một tay khác xoa xoa lỗ tai cậu, giọng điệu rất hận rèn sắt không thành thép: "Nếu em có thể lấy ra ba phần cố gắng thì sao lại có thể sai thành như thế này?"

3011 không ngốc, thời điểm muốn ăn muốn chơi đều rất thông minh.

Văn Tắc nghiêm mặt, im lặng một lúc rồi nói: "Trước kia thế nào tôi không muốn nhắc lại với em, từ giờ trở đi em phải có thái độ học tập đàng hoàng. Kiến thức em học được là của em, không phải của tôi, tôi mất mặt cũng không sao, chỉ sợ sau này ra xã hội em sẽ không làm được việc gì."

Văn Tắc thực sự là vì muốn tốt cho cầu tuyết nhỏ nên mới làm như vậy.

Cảnh tượng này Cố Bồng rất quen thuộc, giống như giấc mộng trở lại thời học sinh, mỗi ngày đều bị giáo viên dạy dỗ, giống hệt như bây giờ.

Nếu cậu có tội thì có thể vẽ một vòng tròn để phạt đứng cũng được, nhưng xin đừng ép cậu học tập!

Từ chín giờ đến chín giờ rưỡi, Văn Tức nói nhiều tới mức miệng lưỡi khô khốc, ngay cả khi ở công ty thì anh cũng hiếm khi nói được nhiều lời như vậy trong một hơi.

Cảm giác như cầu tuyết nhỏ đã đến cực hạn, dù anh có nói thêm nữa thì cũng vô dụng, Văn Tắc nói: "Hôm nay nói nhiều như vậy, hy vọng em đã nghe lọt, từ mai bắt đầu cố gắng."

Cố Bồng, người đang nghe thiên thư quả thật đã tới cực hạn, cảm giác trở lại với hiện thực thật tuyệt: "..."

Không lâu sau, cậu ngồi trên sô pha khôi phục sức sống, phiếu cơm đẹp trai đưa cho cậu một bình sữa: "Bổ sung Canxi bổ não."

Cố Bồng vô cùng vui vẻ uống sữa, có đôi khi nghe không hiểu tiếng người cũng có chỗ tốt của nó.

Sau khi Cố Bồng uống xong bình sữa này thì lập tức tràn đầy sức sống, nào có dáng vẻ nửa sống nửa chết trong lớp học online vừa rồi.

Cậu chạy vào phòng chứa đồ chơi, chọn ra một chiếc xe điện nho nhỏ, dáng người mini của cậu ngồi vừa vặn trên xe, không trách Văn Tắc mắng cậu vì thái độ học tập không nghiêm túc, chiếc xe nhỏ này quả thực đã được cậu tự mình tìm ra cách điều khiển đúng.