Chương 49

Hai tay của Cố Bồng đặt lên vô lăng, lái chiếc xe nhỏ vòng quanh căn biệt thự rộng lớn, cậu chạy từ phòng này sang phòng khác, thực hiện những cú drift (ôm cua) và quay đầu, tất cả các phòng có cửa mở đều đã được cậu ghé qua.

Giọng nói của Văn Tắc đột nhiên vang lên: "Chơi vui quá ha."

Anh vừa nghe thấy tiếng động đã nhanh chóng chạy ra xem tình hình, vì thế thấy được một màn 3011 đang vui chơi phấn khích đến thăng thiên.

Nếu vừa nãy trong lớp học online cũng có tinh thần tích cực như vậy thì tuyệt vời biết bao?

Cố Bồng đang lái xe nhỏ, bất ngờ va vào một đôi chân, đây không phải là do kỹ thuật của cậu không tốt, mà là do người này đột nhiên chạy ra.

Nhìn lên từ đôi chân trước mặt, Cố Bồng thầm nghĩ, chân phiếu cơm đẹp trai thật dài, góc độ này thật quaooo.

Đối phương đã thay sang bộ đồ ngủ, toàn thân có vẻ mềm mại hơn một chút, nhưng giờ phút này mặt anh lại vô cùng nghiêm túc, khom lưng dùng một tay bế Cố Bồng lên, tay còn lại cầm chiếc xe nhỏ.

"Đừng chơi nữa, tối nay em phải đi ngủ sớm một chút."

Văn Tắc nói một cách không thể phản bác, nhanh chóng đem xe nhỏ thả về phòng đồ chơi, sau đó ôm cầu tuyết nhỏ vào phòng ngủ, nơi tràn ngập hơi thở của anh.

Tối hôm qua Cố Bồng mơ mơ màng màng vào phòng, hiện giờ cẩn thận quan sát mới phát hiện, chỗ cậu nằm chính là ở mép giường của phiếu cơm đẹp trai.

Rõ ràng là biệt thự có nhiều phòng như vậy, nhưng chính mình lại ở trong phòng ngủ chính, bởi vậy mới thấy được, phiếu cơm đẹp trai thực sự là một người ngoài lạnh trong nóng.

Một bên ngủ trong tổ ấm sang trọng, một bên ngủ trên giường, cả hai đều không làm phiền nhau, ngủ một giấc tới hừng đông.

Sáng sớm, cầu tuyết nhỏ có vẻ đặc biệt yên tĩnh, giống như mắt còn chưa mở hẳn, nằm úp trên chiếc bàn nhỏ của mình, chậm rãi ăn mì.

Văn Tắc ngồi bên cạnh cậu ăn bữa sáng của mình, thỉnh thoảng lại chú ý đến đối phương.

Nhiều lần, anh nhìn thấy cầu tuyết nhỏ dùng tay vớt mì lên, nhưng cuối cùng vẫn phải thành thành thật thật bỏ vào miệng ăn, cầu tuyết nhỏ vừa ăn vừa ngẩng đầu lên ngáp một cái, chớp chớp mắt rồi tiếp tục ăn.

Văn Tắc nghĩ rằng tiếp theo còn có rất nhiều việc bận rộn, chỉ có thể rút ngắn thời gian làm việc của mình, sắp xếp công việc nhanh hơn nhiều so với ngày thường, bắt đầu tìm kiếm những tài liệu giáo trình cơ bản.

Anh không quan tâm đến việc thầy cô đã dạy đến đâu, vì đối với anh dù sao cũng phải bắt đầu học lại từ đầu, những bạn học nhỏ vốn tự hào về bản thân như cầu tuyết nhỏ thì xứng đáng với một bộ giáo trình dành cho người mới bắt đầu.