Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay... Văn Tắc vô thức nhìn thú nhân bán thành niên đang ngồi xổm bên chân mình, sau khi đối phương ngồi xuống, móng vuốt ngắn ngủn gần như đã bị lông mao che khuất, căn bản là nhìn không thấy.

Cố Bồng cũng nhìn nhân viên công tác, thấy đối phương làm động tác sờ tay, cậu nhanh chóng "get" được*, sau đó cố gắng vươn móng vuốt ngắn củn của mình ra.

Mọi người trong hội trường đều bị xịt máu bởi sự dễ thương đó, hận không thể tự mình nhào vào tóm lấy cái măng cụt đó.

Đầu óc Văn Tắc hỗn loạn, trong tiềm thức của anh, anh nhớ rõ mình vẫn luôn không có ý định chọn bạn đời, thế là đã theo bản năng xua xua tay, tỏ vẻ từ chối.

Móng vuốt Cố Bồng cứng đờ, không thể tin được, vậy mà phiếu cơm này lại không thích bé động vật đáng yêu như vậy?!

Anh ta có bị mù không vậy!

Mỗi ngày Cố Bồng đều soi gương rồi lại tự bị choáng ngợp vì bản thân dễ thương đến không chịu được, đương nhiên không thể hiểu được tại sao người đến nhận nuôi bé động vật lại từ chối một manh vật đáng yêu như mình.

Trừ khi đối phương là loại người thích những thú cưng to lớn thì không còn cách nào khác.

Nhưng mà ngoại hình của người nhận nuôi này thật sự rất tốt, còn ưu việt hơn những nam minh tinh Cố Bồng từng gặp trong giới giải trí, con người đều có lòng yêu thích cái đẹp, cậu vẫn muốn thử lại một chút!

Ai nói cool boy thì phải nuôi thú cưng cỡ bự? Cool boy nuôi những bé động vật nhỏ chít chít cũng hợp chứ bộ.

Cố Bồng cố gắng bước tới ôm lấy cẳng chân của người nhận nuôi, ngẩng đầu dùng đôi mắt Carslan to tròn siêu lấp lánh của mình, phóng điện* về phía đối phương.

Ngay khi Cố Bồng chủ động ôm lấy cẳng chân đó, cảm giác như cả thế giới đều im lặng.

Cậu khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì sao?

Văn Tắc vốn đang lùi từng bước về sau, lại như bị niệm Định Thân Chú*, đứng cứng đờ đứng đó không thể nhúc nhích, cảm giác như cái chân bị ôm kia đã không còn là của mình nữa.

(* Định Thân Chú: thần chú bất động, cố định thân thể.)

Nhân viên công tác: "Tiên sinh Văn Tắc! Cậu ấy thật sự thích anh, mau sờ sờ đầu cậu ấy đi, sao anh lại có thể làm cậu ấy thất vọng được?"

Cố Bồng chớp chớp mắt, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ với nhân viên công tác: Thú hai chân*, còn không mau sờ trẫm?

Sao lại có người có thể lạnh lùng với một bé động vậy dễ huông đáng yêu như này?

Hãy mau kết thúc kiếp sống lưu lạc của bé động vật, dẫn bé về nhà! Cưng chiều bé!
« Chương TrướcChương Tiếp »