Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bỏ bốn lên năm, hành động này tương đương với một dạng quấy rối. Anh đã sống 25 năm, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị một thú nhân bán thành niên xã ngưu bám vào người để quấy - rối.

"..."

Đừng nói Văn Tắc, ngay cả nhân viên công tác cũng không nhịn được, trong lòng hét lên: 3011! Cậu cũng không cần làm thế! Trên đời này có thiếu gì đàn ông, người này không được thì mình đổi người khác!

Những người vây xem: Aaa! Chủ động bò lên vai còn cọ lỗ tai, bé cưng đáng yêu quá đi mất! Dễ thương dễ thương dễ thương!

Nhân viên công tác cũng thấy 3011 rất dễ thương, nhưng khi chọn bạn đời chú trọng đôi bên phải có tình cảm với nhau. Dưa hái lúc xanh không ngọt, mong là 3011 sẽ hiểu đạo lý này, nếu không thì cho dù có cùng đối phương về nhà thì những ngày sắp tới cũng sẽ không được vui vẻ.

"3011, vị tiên sinh này không muốn đưa cậu về nhà, đến đây với tôi đi, chúng ta tìm người khác nhé, bọn họ thật sự rất thích cậu!" Nhân viên công tác vươn tay về phía Cố Bồng, muốn ôm bé đáng yêu này đi.

Nhưng Cố Bồng lại né cánh tay của nhân viên công tác, nghịch ngợm nhảy qua vai bên kia của Văn Tắc, như đang chơi mèo trốn tìm.

Nhân viên công tác cũng bất lực!

"Bé yêu à, cậu như vậy là không được đâu. Người ta cũng có quyền từ chối cậu mà, cậu không thể... Bá vương ngạnh thượng cung* được."

Cố Bồng chớp đôi mắt to nhìn anh ta, hả hả hả, dù sao cũng nghe không hiểu gì hết.

Cậu yên tâm thoải mái dựa vào phiếu cơm, một bộ tui sẽ không quay lại cơ sở chăm sóc này nữa, tui đã chịu đủ cái lịch trình làm việc nghỉ ngơi có nề nếp cứng nhắc đó rồi. Tối nay trẫm phải lập tức đi xa, tạm biệt chú bảo mẫu nhé.

Văn Tắc: "..."

Anh lại cảm thấy rối rắm và khó giải quyết, một thú nhân bán thành niên "tim thủy tinh thẹn thùng và hướng nội" muốn cưỡng ép bẻ một trái dưa xanh không ngọt như anh, anh có nên cảm thấy... Vinh hạnh không?

Cứ thế, Cố Bồng bò qua bò lại trên cơ thể đang xịt keo cứng ngắc của phiếu cơm, để tránh bị chú bảo mẫu bắt được, cậu di chuyển cực kỳ nhanh, nhìn là biết cậu là nhóc con nghịch ngợm nhất cơ sở chăm sóc.

"3011!" Tính tình chú bảo mẫu thường rất ôn hòa, không hay tức giận, bây giờ hét lên một tiếng nhỏ cũng là do hết cách, anh ta muốn dọa sợ nhóc con nghịch ngợm này.

Cố Bồng không nghe hiểu ngôn ngữ của tinh cầu này, nhưng cậu nghe hiểu được "3011" là âm tiết của tên mình, cơ thể cậu run lên như một phản xạ có điều kiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »