Chương 85

Con mà dám, đánh gãy chân con!

Văn Tắc sao mà không dám?

Anh nói giọng chắc nịch: "Mọi người cũng thấy đó, em ấy rất tự do vui vẻ, nhưng nếu ở bên con, liệu sau này em ấy có còn hạnh phúc và tự do như vậy nữa không?"

Ngay từ việc đi xem một trận bóng đá đã là điều không thể.

Ngay cả khi đi đều phải mang theo rất nhiều vệ sĩ, thực hiện trước nhiều biện pháp an ninh, phải ở trong một khán đài VIP riêng.

Xem đá bóng như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Văn Tắc chắc chắn rằng Cầu Tuyết Nhỏ yêu thích náo nhiệt, thích sự năng động và thích tương tác với mọi người.

Em ấy không giống anh chút nào.

Vừa đam mê, hướng ngoại, lại hướng tới sự tự do đơn giản.

Diệp Vân Nùng trả lời không được, nhưng đồng thời bà cũng chú ý tới... Cảm xúc của con bà có hơi kích động?

"Mẹ." Văn Tắc nghiêm túc, lời nói có chút khiến người khác đau lòng: "Mẹ biết rõ nhất đã mất mát thế nào khi ở bên ba... Nghĩ những gì mẹ đã trải qua trong quá khứ, mẹ nỡ liên lụy Cầu Tuyết Nhỏ sao?"

"Mẹ không nỡ." Diệp Vân Nùng nghĩ nghĩ.

Trước khi có mục tiêu xác định, bà rất mong chờ sự xuất hiện của con dâu, nhưng xuất hiện rồi thì bà lại không đành lòng.

"Nhưng đứa bé ấy thực sự rất đáng yêu, huhu..." Một giây trước Diệp Vân Nùng còn sát khí bốn phía, giây sau lại lập tức rơi vào buồn bã, nói: "Là do mẹ quá ích kỷ."

Văn Tắc cau mày, vội vàng nói: "Xin lỗi mẹ, không phải con đang phủ nhận sự trả giá của mẹ đối với cuộc hôn nhân, chỉ là con cảm thấy như vậy quá mệt mỏi."

Lời nói vừa rồi thật sự có hơi xúc phạm.

Văn Tắc cũng nhận thấy tâm tình của anh có chút bất ổn, bình thường anh sẽ không nói chuyện như vậy.

"Không sao, con nói đều là sự thật." Diệp Vân Nùng thừa nhận, thở dài.

Việc làm ăn của nhà họ Văn khá phức tạp, chỉ một điều nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ.

Diệp Vân Nùng đã sống một cuộc sống đầy áp lực một cách đáng sợ kể từ khi bà và Văn Duật Chu quen nhau, ở thế giới bình thường ban đầu của bà, những vụ ám sát và bắt cóc giống như chỉ là chuyện thường ngày.

Mặc dù những năm gần đây nhìn bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng thực tế thì đầy sóng gió.

Diệp Vân Nùng thầm thở dài, thừa nhận rằng bà rất nhớ quãng thời gian tự do trước kia.

Sau khi ở bên người đàn ông nhà họ Văn, cho dù là một cô gái yếu đuối đến đâu cũng sẽ trở thành nữ vương có thể lái chiến hạm chinh phục cả biển sao trời.

Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu như thế.

Không nên sống một cuộc sống với áp lực cao như vậy.