Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần cuối nhìn thấy con trai cách đây chưa tới hai tuần, cho dù có nhớ con trai đi chăng nữa cũng không nhớ đến mức này đâu nhỉ?

Diệp Vân Nùng: "Không những thế, con mình còn dẫn thú nhân bán thành niên siêu đáng yêu theo nữa."

Văn Duật Chu kinh ngạc, hai mắt sáng lên: "Ồ, con dâu."

Diệp Vân Nùng cười lạnh: "Anh tưởng bở! Thằng bé sẽ không gả cho con trai của anh đâu."

Từ khi Diệp Vân Nùng trở thành fan mẹ, bà xem ai cũng kém hết, không xứng với cục Cầu Tuyết Nhỏ.

Cầu Tuyết Nhỏ của bà đáng yêu nhất vũ trụ!

Cầu Tuyết Nhỏ đứng một mình đẹp nhất!

Đi thẳng dọc theo cửa sổ hình cung, Cố Bồng tìm được một chiếc kính thiên văn ở một góc nào đó

Cậu háo hức muốn trải nghiệm thử.

Cố Bồng nhìn xung quanh thấy bên cạnh có một cái ghế, cậu lập tức chạy tới dùng hết sức đẩy cái ghế qua.

Các thú cưng có tư duy độc lập đều biết rằng chuyện của mình tự mình làm.

Thật ra là vì cậu sợ Văn Tắc không cho xem.

Cầu Tuyết Nhỏ đang lén lút không để ý rằng phía sau mình có một cánh cửa đang lặng lẽ mở ra.

Cậu hì hục trèo lên ghế, nhón chân lên, phát hiện độ cao vẫn chưa đủ lại hì hục trèo xuống, nhảy đến bàn bên cạnh nhặt một hộp khăn giấy, hộp khăn giấy này có độ cao lót chân rất Nice.

Cố Bồng đưa mắt lại gần, quả nhiên thấy được nơi xa hơn, những ngôi sao sáng như đang ở ngay trước mắt cậu.

Cố Bồng: Oa.

Cậu lớn như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dải ngân hà sắc nét như vậy qua kính thiên văn.

Đây là ngân hà gì?

Hình dáng rất giống... Chiếc mũ rơm của Luffy.

Xung quanh chiếc mũ rơm tỏa ra vầng hào quang trông rất thần tiên và bí ẩn, quả là một trải nghiệm thị giác hoàn hảo.

Cố Bồng nhìn đến vui vẻ, còn lắc lắc cái đuôi màu hồng nhạt của mình.

Đuôi của cậu không dài nhưng bộ lông rất dày và bồng bềnh, sau khi nhuộm màu hồng nhạt lại càng nổi bật, đẹp đến ngây người.

Khoảnh khắc Diệp Vân Nùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé này, cả người bà như bị đóng băng, ngơ ngác đứng đó.

Có lẽ là không ngờ rằng Cầu Tuyết Nhỏ lại đổi một dáng vẻ chết người như thế.

Bà vội vàng bịt miệng mình lại để tránh phát ra những âm thanh kì lạ.

Bà chỉ dám hét lên ở trong lòng: Trời ơi dễ thương quá!

Văn Duật Chu thì ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng dịu đi, ông và vợ mình đều không lên tiếng, muốn cho Cầu Tuyết Nhỏ yên tĩnh ngắm sao thêm một lát.

Không có lý do nào khác, hình ảnh cậu ngắm sao thật sự trông rất đáng yêu và chữa lành.
« Chương TrướcChương Tiếp »