Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy cậu, Văn Duật Chu không khỏi nhớ đến lần gặp đầu tiên của ông với vợ cách đây nhiều năm, khi đó vợ của ông cũng đáng yêu mềm mại như vậy.

Có lẽ các thú nhân bán thành niên đều đáng yêu khiến người ta xao xuyến như vậy.

"Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?" Một giọng nói xen vào.

Cố Bồng quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy Văn Tắc đi tới, sau đó theo ánh mắt của đối phương xoay người nhìn về vị trí nào đó phía sau mình.

Hả?

Hai người đột nhiên xuất hiện dọa Cố Bồng giật mình, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại, hai người kia thật sự rất đẹp, cũng có nét giống Văn Tắc nên bọn họ rất có thể là cha mẹ của Văn Tắc.

Cho dù không phải cha mẹ thì chắc chắn cũng là họ hàng thân thích.

Vậy tại sao lại không chào hỏi đàng hoàng?

Cố Bồng rất hiểu chuyện, cậu lập tức dùng một chân cầm kính thiên văn, chân còn lại giơ lên "Say hi".

Xin chào người thân của Văn Tắc!

Lần đầu gặp mặt, tui là Cầu Tuyết Nhỏ, moah moah, hôn gió hôn gió~

Trong lúc Cố Bồng nháy mắt cũng cố ý cử động đôi tai, sợ đối phương không nhìn thấy đôi tai xinh đẹp của mình.

Bởi vì vấn đề góc nhìn, Văn Tắc không nhìn thấy chính diện của Cầu Tuyết Nhỏ, anh chỉ có thể nhìn phản ứng của cha mẹ để suy đoán Cầu Tuyết Nhỏ đã làm những gì.

"..."

Hộp khăn giấy vốn không nặng, Cố Bồng lăn qua lăn lại rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Văn Tắc liền bế cậu lên, sắp xếp lại ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn ba mẹ rồi giới thiệu cho bọn họ Cầu Tuyết Nhỏ đang ôm lấy cánh tay mình: "Đây là Cầu Tuyết Nhỏ, có lẽ hai người đều đã biết."

"Đúng đúng!" Linh hồn của Diệp Vân Nùng đã bị sự đáng yêu này làm cho gần như xuất khỏi cơ thể: "Con muốn giới thiệu Cầu Tuyết Nhỏ cho chúng ta phải không?"

Cuộc gặp hôm nay đáng lẽ không nên xảy ra.

Tất cả là bởi vì bà rất muốn gặp Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc chắc hẳn là biết cách sắp xếp thân phận và sự nghiệp của bọn họ.

Kết quả con trai lắc đầu, thậm chí còn bỏ qua bước này: "Không cần giới thiệu, em ấy nghe không hiểu."

Vợ chồng Văn Duật Chu: "...?"

Văn Tắc đành phải giải thích: "Có thể là gặp trở ngại nào đó mà ở cơ sở chăm sóc, tốc độ học của em ấy rất chậm, bây giờ con đang dạy em ấy học, cũng không tệ lắm."

Văn Tắc sờ đầu Cầu Tuyết Nhỏ.

"Đứa nhỏ đáng thương." Diệp Vân Nùng lộ vẻ đau lòng, bước tới đưa tay ra: "Để mẹ ôm một cái nào."

Văn Tắc không vui lắm, đừng tưởng rằng anh không biết, cô Diệp Vân Nùng đây chính là thấy Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu nên muốn vuốt ve một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »