Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có khác gì đồ chơi không?

Đáng lẽ hôm nay không nên mang Cầu Tuyết Nhỏ tới đây chứ đừng nói đến việc cho chơi với đối phương.

"Mẹ nhìn một chút là được rồi." Văn Tắc nói.

Góc nhìn của Cố Bồng: Chị gái xinh đẹp muốn ôm tui!

Được thôi, cậu lập tức chủ động duỗi hai chân ra khiến mặt Văn Tắc tối sầm trong nháy mắt, sao nhóc này sao lại vô ơn như vậy, nhắt quyết muốn cho người khác vuốt ve.

Nói cậu là một con chó nhỏ, cậu thật đúng là một con chó nhỏ.

"Thấy không? Thằng bé thích mẹ." Diệp Vân Nùng vui vẻ ôm cầu tuyết cầu nhỏ: "Ôi cục cưng của mẹ, cục bông ngoan."

"Mẹ à." Văn Tắc lập tức trừng to mắt cảnh cáo, nhắc nhở bà đừng quên lời hứa.

Diệp Vân Nùng vừa tò mò về Cầu Tuyết Nhỏ vừa liếc nhìn con trai: "Con đừng có tự mình đa tình, mẹ làm mẹ của Cầu Tuyết Nhỏ thì liên quan gì đến con?"

Văn Tắc: "...?"

Sao lại không liên quan đến anh?

"Mẹ con muốn làm mẹ của Cầu Tuyết Nhỏ." Văn Duật Chu hiểu vợ của mình liền tốt bụng giải thích.

Cái quỷ gì...

Văn Tắc nói: "Muốn ăn cơm thì nhanh lên, Cầu Tuyết Nhỏ còn phải đi học."

Văn Duật Chu liếc mắt nhìn, đứa nhỏ này có thái độ gì?

Một tháng không gặp mấy lần, gặp cũng không thân thiết, cũng không phải thời kỳ phản nghịch, cũng đã hơn hai mươi mấy tuổi rồi.

"Mặc kệ nó." Diệp Vân Nùng nhẹ nhàng vuốt ve Cầu Tuyết Nhỏ, sau khi hài lòng mới giao cho chồng: "Em đặc biệt học được vài món, bây giờ sẽ đi nấu, anh chơi với nó một lát."

"Được." Văn Duật Chu thoáng thấy con trai mình đi tới như muốn ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi, ông lập tức quay người đi về phía khu làm việc: "Ba mang Cầu Tuyết Nhỏ đi chơi, A Tắc con đi giúp mẹ đi, nếu như con muốn về sớm."

Văn Tắc: "..."

Người đàn ông này vẫn độc ác như mọi khi.

Mẹ nấu cơm rất ngon, nhưng nếu không có ai thúc giục thì sẽ rất lề mề, có khi còn làm đến rạng sáng cũng không chừng.

Văn Tắc đành chấp nhận số phận đi theo phụ giúp.

Về phần lo lắng cho Cầu Tuyết Nhỏ... Vấn đề tiếp xúc với xã hội có lẽ không cần thiết nhỉ?

Cầu Tuyết Nhỏ không dọa người khác là tốt rồi.

Điều này Văn Tắc rất yên tâm.

Văn Duật Chu có kinh nghiệm chăm sóc thú nhân bán thành niên, thú nhân ở độ tuổi này chính là thời điểm giác ngộ, đối với mọi thứ trên thế giới này đều tràn ngập cảm giác tò mò.

Chúng thích các trò chơi giải đố và cũng thích nghe kể chuyện.

Nhưng Văn Tắc nói Cầu Tuyết Nhỏ bây giờ vẫn chưa nghe hiểu được.
« Chương TrướcChương Tiếp »