Chương 98

"Hay là chú dạy con chơi cờ tướng được không?" Văn Duật Chu ngồi xuống, trên bàn làm việc bày một bộ cờ tướng, ông đặt Cầu Tuyết Nhỏ ngồi ở bên cạnh.

Cố Bồng nhìn Văn Duật Chu không chớp mắt, trong lòng cảm thán, chú này trông thật đẹp trai nha, khí chất ưu nhã trầm ổn lại không mất khí phách, nụ cười cũng đầy mê hoặc.

Trước khi gặp chú, Cố Bồng cảm thấy Văn Tắc là top, sau khi gặp chú, cậu cảm giác Văn Tắc vẫn còn hơi non!

Chú giỏi quá, chú tuyệt vời, Cầu Tuyết Nhỏ thích xem.

"Nhóc con, con nhìn chằm chằm chú làm gì vậy?" Văn Duật Chu bật cười, ông nghĩ rằng Cầu Tuyết Nhỏ tính tình đáng thương đáng yêu, nhưng sau khi chào hỏi, cậu đã làm ông thay đổi ấn tượng.

Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu nhưng tuyệt đối không đáng thương.

Bị cậu nhìn chằm chằm mới đáng thương, còn có chút xấu hổ.

"Ngao." Chú nhìn thật đẹp trai!

Đối phương nói chuyện với mình, Cố Bồng cũng đáp lại, nếu không sẽ lộ ra vẻ không lễ phép.

Một tiếng "Ngao" này làm Văn Duật Chu sốc ngây người.

Ông buồn cười, Cầu Tuyết Nhỏ thật sự rất độc đáo, thẳng thắn và hào phòng.

"Ừm, được rồi, chú sẽ dạy con phân biệt quân cờ, đây là quốc vương." Văn Duật Chu nói, đặt một quân cờ lên tay Cầu Tuyết Nhỏ.

Cố Bồng nhìn quân cờ này, cố gắng đoán ý của đối phương.

Chơi game, tương tác?

Cậu dùng móng vuốt đẩy quân cờ một chút, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt đối phương đầy khích lệ: Đúng, chính là chơi như vậy.

Vì thế Cố Bồng cũng không chút do dự, đẩy quân cờ ra khỏi bàn.

Lạch cạch.

Văn Duật Chu: "..."

Tại sao cậu lại làm như vậy?

Cố Bồng đẩy quân cờ xuống, sau đó ngẩng đầu chờ đợi nhìn Văn Duật Chu: Đến lượt chú, mau nhặt lên đi.

Văn Duật Chu cũng không ngốc, chỉ là có chút dở khóc dở cười, cậu chơi ngây thơ như vậy sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, rất nhanh quân cờ quốc vương đã trở lại bên móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ.

Việc luôn trực tiếp đẩy thì có ý nghĩa gì?

Cố Bồng muốn chơi đùa một chút, đầu tiên cậu dùng móng vuốt đẩy quân cờ tới mép bàn, lúc sắp rớt xuống lại dùng móng vuốt cứu nó, thật khiến người ta thót tim.

"Ừm huh." Văn Duật Chu bị dọa cho kinh ngạc...

Lần thứ hai, Cố Bồng lại đẩy quân cờ ra mép bàn, sau đó lẳng lặng nhìn quân cờ.

Văn Duật Chu nghĩ thầm: Nó muốn làm gì? Đẩy hay không đẩy?

Cố Bồng nhanh chóng vung móng vuốt về phía quân cờ.

Cố Bồng: Này, con đẩy rồi lại không đẩy, nhưng quân cờ vẫn ổn.