Chương 99

Văn Duật Chu nhìn ngây người, vỗ tay, động tác giả không tệ, ngay cả ông cũng bị lừa.

Cố Bồng đẩy quân cờ trở về, đưa đến trước mặt Văn Duật Chu.

"Thật ngoan, một đứa bé ngoan." Văn Duật Chu tuyên bố mình đã bị Cầu Tuyết Nhỏ này chinh phục.

Ông chuẩn bị đưa tay lấy quân cờ, Cố Bồng lại móc quân cờ lại, ei, hong là không đưa cho chú đâu.

Văn Duật Chu: Ta nghiêm túc chơi với nó mà nó lại đùa giỡn ta!

Quả là một phen thăng trầm.

Văn Duật Chu đã bao nhiêu năm không bị người khác đùa giỡn, chủ yếu là ông không hề có phòng bị với Cầu Tuyết Nhỏ.

"Con đùa giỡn chú như vậy, vậy thì không chơi nữa." Văn Duật Chu khoanh tay giả bộ tức giận.

Cố Bồng thấy mình chọc giận người khác, vội vàng nhường quân cờ đặt trước ngực ra, dùng móng vuốt kéo quần áo đối phương.

"Ngao ngao." Cho chú cho chú.

Thật là quá đáng yêu đi.

Văn Duật Chu cầm móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ, nụ cười của ông đến tận mang tai mà không hề hay biết.

Cố Bồng lại nhịn không được buông tay ra tiếp tục giấu quân cờ.

"Bé ranh ma, lớn lên con sẽ là một nhân tài." Văn Duật Chu cười to nói, đánh giá của ông với Cầu Tuyết Nhỏ hoàn toàn giống như con trai ông, không hổ là cha con, anh hùng ý kiến giống nhau.

"Đang chơi gì đó?" Văn Tắc xong chuyện ở trong bếp thì đi ra.

Văn Duật Chu không biết thỏa thuận lén lút giữa vợ mình với con trai, nhưng ông nhìn thấy thằng nhóc này trở nên căng thẳng thì rất vui mừng.

"Bọn ta chơi cờ một chút." Văn Duật Chu nói: "Con bế nó đi uống nước đi, lát nữa còn ăn cơm."

Dù chơi với Cầu Tuyết Nhỏ vui đến mấy thì ông cũng sẽ không tranh giành với con trai mình.

"Dạ." Văn Tắc trả lời, đường đường chính chính ôm Cầu Tuyết Nhỏ đi.

Cố Bồng một lần nữa trở lại trong lòng Văn Tắc, dây thần kinh thỉnh thoảng nhạy cảm nói cho Cố Bồng rằng hình như Văn Tắc không hy vọng cậu tiếp xúc nhiều với người lớn tuổi hơn, là ham muốn chiếm hữu sao?

Cố Bồng suy bụng ta ra bụng người, vô cùng đồng ý, cậu cũng không thích thú cưng mình yêu thích thân thiết với người khác.

"Ngao ngao!" Cố Bồng xoa xoa cổ Văn Tắc, tỏ vẻ thích anh nhất, là người thân thiết với anh nhất.

Cười đi, cười đi.

"Em làm gì vậy?" Văn Tắc mỉm cười né tránh, mũi của Cầu Tuyết Nhỏ vừa ẩm vừa mát, đột nhiên dính như vậy làm gì?!

Không lẽ là vì anh biến mất một thời gian mà Cầu Tuyết Nhỏ nhớ anh đó chứ?

Vậy thì nỗi đau mấy ngày nay cũng không phải vô ích.