Chương 310: Không lối thoát!

“Thật không thể xem thường trí tuệ của người xưa.” Tôi nhìn nhìn thi thể trước mặt qua ánh đèn pin rồi nói. Không ngờ sau bao nhiêu năm sương gió, chiếc nỏ cổ vẫn bắn được.

"Có vẻ như tình hình đã trở nên rắc rối. Thứ chúng ta phải đối mặt không chỉ có ma quỷ, mà còn có cạm bẫy." Tôi lắc đầu và nói, tôi biết rằng nếu nhóm trưởng không gϊếŧ chúng tôi thì sẽ không can tâm, giờ đây chúng tôi đang gặp rắc rối lớn.

“Trương Vĩ, sao chúng mày không đi trước đi?” Ông Đàm Bân nhìn tôi nói.

"Người đi trước tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm nhiều nhất. Nhưng đừng quên, cơ hội lấy được hạt linh hồn trước cũng rất cao. Bọn tao đi trước cũng được. Nhưng nếu bọn tao lấy được hạt linh hồn, thì cũng đừng có khóc đấy nhá." Tôi cười lạnh nhìn Ông Đàm Bân.

Bây giờ tổng cộng có hơn 50 người, 50 người này nếu muốn sống sót thì cần hơn 50 hạt linh hồn. Nhưng có bao nhiêu hạt linh hồn trong ngôi mộ cổ? Sợ rằng sẽ không ai biết.

Mặc dù chúng tôi có bảo vật, nhưng chúng chỉ hữu ích khi chống lại ma quỷ. Đối mặt với những cổ mộ nguy hiểm như vậy, chúng tôi thật sự không biết phải làm gì

Những người phía trước cẩn thận đi từng bước một, còn chúng tôi ở phía sau nên khá an toàn. Bước theo bọn họ. Miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhóm người lớp chuyên Lý này thật là ngu ngốc. Đi trước bao giờ cũng là bia đỡ đạn. Và ngay cả khi họ có được hạt linh hồn, thì cũng nhặt được mấy viên đâu chứ.

Một nhóm người chậm rãi đi vào trong lăng mộ, chung quanh càng ngày càng tối, mặc dù có đèn pin. Nhưng vẫn không hề xua được sự tăm tối nơi đây. Tầm nhìn hạn chế đi rất nhiều. Giống như đang tiến vào cõi chết. Cảm giác vô cùng khó chịu

Lối đi của ngôi mộ rất dài, chúng tôi đi gần một hai trăm mét mà không nói gì, sau khi đi qua một khu đất bằng phẳng khoảng mười mét, mắt chúng tôi tròn xoe kinh ngạc, trong này rất rộng, được xây bằng nhiều lớp gạch xanh, và ngay chính giữa gian đá là một hàng tượng chiến binh đất nung giống như thật, hóa ra là những chiến binh đất nung trong hình tượng năm cỗ xe.

Mỗi chiến xa bằng đất nung được kéo bởi bốn con ngựa gốm, theo sau là hai chiến binh cầm dây cương đứng trên chiến xa với tinh thần phấn chấn, tuy vũ khí trên tay họ đã mục nát không rõ là thứ gì, nhưng dù vậy, dù đã trải qua hàng ngàn năm, nhưng đối mặt với những cỗ xe chết người này, tôi vẫn có thể cảm thấy một luồng khí ớn lạnh đang phả vào mặt mình.

Sau năm chiến xa là năm cái đường hầm, đều là đường hầm hình vòng cung giống như lối vào cổ mộ, nhưng những đường hầm này nhỏ hơn rất nhiều, mà đường hầm nào cũng tối om không biết phải chọn đường nào.

Năm cái đường hầm, điều này hoàn toàn làm chúng tôi choáng váng. Chúng tôi nhìn nhau, không biết phải làm gì. Trong năm đường này nhất định sẽ có đường sống, nhưng cũng có đường chết.

Lối đi hẹp đến mức chỉ vừa một người đi. Hai người cùng đi sẽ không đủ chỗ. Có năm con đường khác như vậy. Chúng tôi phải làm sao đây?

"Lão đại, chúng ta nên đi đường nào?" Dương Á Thịnh hỏi.

Tôi lắc đầu, cười khổ: "Đây hoàn toàn là chuyện may rủi, tớ làm sao mà biết được? Lỡ đâu chọn phải đường chết, không khác gì tớ hại mọi người cả."

So với sự do dự của chúng tôi thì những người trong lớp chuyên Lý cũng đang thảo luận với nhau. Ngay cả sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Ông Đàm Bân cũng biến mất.

"Còn có một phần năm cơ hội sống sót, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ai biết bên trong đường hầm là cái gì, nếu tất cả mọi người cùng đi vào một đường hầm, có khi lại chết hết không chừng."

“Không sai, cái này thật là đáng sợ.” Đồ Thịnh Kiệt sắc mặt tái nhợt nói. Cậu ta không sợ quỷ, bởi vì anh ta có bảo vật để chiến đấu với quỷ. Nhưng kiểu giải mã này quá nguy hiểm. Nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi.

"Không thì chia đều đi hết năm đường hầm đi. Lớp chuyên lý chúng ta có hơn ba mươi người, chia làm năm nhóm, mỗi nhóm đi một đường, cứ như vậy, cơ hội sống sót của mỗi người là như nhau."

"Không được, như vậy rất nguy hiểm." Ông Đàm Bân trầm mặt phản đối, với tư cách là lớp trưởng. Làm sao có thể liều mình được. Cậu ta chợt nghĩ ra điều gì đó, bước tới gần tôi.

"Tao có một cách để mọi người đi vào đường hầm an toàn. Nhưng phải nhờ vào sự trợ giúp của mày." Ông Đàm Bân nhìn tôi và nói.

"Tao biết ý của mày là gì, tao với mày mỗi người phái năm người, để năm người này đi vào năm đường hầm, người nào sống sót thì về báo tin, tao nói như vậy có đúng không?" Tôi lạnh lùng nói.

"Nói chuyện với người thông minh khoẻ thật đấy. Lớp chuyên Lý bọn tao sẽ chọn ra ba người. Còn lớp mày chỉ chọn ra hai người thôi, quá hời rồi." Ông Đàm Bân cười nhạt.