Chương 5: Chồng Mù

Chồng tôi là một người mù, vì tai nạn ngoài ý muốn của sáu năm trước, anh ấy vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa...

Còn tôi, bất đắc dĩ liền trở thành đôi mắt của anh ấy, bên cạnh chăm sóc anh ấy cũng đã được hai năm trời rồi...

Chỉ là, tôi không hề yêu anh ấy. Mặc dù tôi biết anh ấy yêu tôi, mặc dù anh ấy biết tôi ở bên anh ấy là vì sự thương hại...

Anh ấy biết tất cả... Nhưng anh ấy vẫn âm thầm chấp nhận, vẫn chờ đợi đến một ngày nào đó tấm chân tình của anh ấy sẽ được tôi nhìn rõ.

Nhưng tôi vĩnh viễn chưa bao giờ nhìn về phía chàng trai luôn ngồi trên chiếc xe lăn ấy, lặng lẽ chờ tôi mỗi khi đi làm về muộn...

Anh ấy mù, nhưng dường như cảnh vật trong nhà đã quá quen với anh ấy vậy...

Anh ấy không nhìn thấy nhưng anh ấy vẫn biết, biết cả chuyện tôi đã lừa dối anh ấy và đưa cả tình nhân về nhà...

Biết chuyện tôi vẫn luôn nói dối chuyện về nhà muộn để đi ăn với tình nhân...

Biết cả chuyện tôi đã đem tình nhân về nhà và mặn nồng ngay bên cạnh anh ấy...

Anh ấy biết nhưng lại không nói gì. Lần nào cũng thế, mỗi khi tôi rời khỏi giường cũng đều nhìn thấy anh ấy ngồi trên chiếc xe lăn ấy, mỉm cười nhìn tôi:



"Buổi sáng tốt lành."

-----------------------------

Vào kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, cả hai đã cùng nhau chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn, cũng là lúc mọi việc bắt đầu xảy ra...

Tình nhân của tôi đến nhà tôi, tặng tôi một bó hoa chúc mừng tôi được thăng chức... Tôi lo lắng nhìn về phía anh ấy.

Chồng tôi vẫn đang ung dung thưởng thức bít tết như chưa có gì xảy ra vậy...

Tình nhân nhân cơ hội tôi không chú ý đến anh ta. Liền bước thẳng đến phòng ăn, nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, nghĩ là tôi đã chuẩn bị cho anh ta liền vui vẻ ngồi vào bàn...

Nhưng chồng tôi vẫn ở đó mà, sao lại giống như anh ấy đã vô hình vậy?

Từ lúc nào đó, tôi liền nhìn thấy chồng tôi đang ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, mỉm cười nhìn tôi ở góc bếp...

Đến lúc đó tôi chợt nhận ra, chồng tôi đã chết nhiều năm về trước, vì một lần phát hiện tôi lừa dối liền uống nhầm thuốc...

Còn hai năm nay, thứ luôn nhìn tôi mỉm cười chỉ là ảo giác của anh ấy, chỉ vì tội lỗi năm ấy quá lớn, tôi không thể nào quên được hình dáng của anh...



Một người con trai ưu tú. Đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, lại vì bảo vệ tôi mà mất đi ánh sáng vĩnh viễn, trở thành người tàn tật...

Vậy mà chính tôi. Lại một tay hại anh ấy, bức anh ấy đến chết, cho đến khi anh ấy rời xa tôi, tôi vẫn không thể nói được câu xin lỗi với anh...

------------------------

Tôi bước thêm một bước với tình nhân...

Ngay lúc chuẩn bị đeo nhẫn cưới, tôi nhìn thấy anh ấy ngồi trên chiếc xe lăn từ xa, đang nhìn tôi mỉm cười...

Trên tay anh ấy cầm một đóa hồng, tay còn lại từ từ cởi chiếc khăn đang quấn mắt anh ấy lại...

Trước khi anh ấy tan biến vào trong khoảng không, tôi nhìn thấy anh ấy đưa bó hoa về phía tôi, nói:

"Chúc em hạnh phúc..."

Zhi Zhong

-----------------------------