Chương 5: Tỏ tình

Hạ Dương ngửa đầu cười: “Anh Kỳ, cậu đẹp giai thế này, không bị bẽ mặt đâu.”

Lâm Kỳ thấy Hạ Dương cười toe toét, hắn bóp mặt người kia, Hạ Dương phồng má lên, nhìn như một con cá nóc.

“Đàn hồi quá nhỉ.”

“Cậu…”

“Thế ai đóng cô bé lọ lem giờ? Hay hoàng tử chọn một người đi, anh Kỳ ơi?” Mọi người cố ý đào hố cho Lâm Kỳ nhảy, Lâm Kỳ nhìn Hạ Dương, Vạn Lĩnh ho một tiếng rõ khoa trương nhắc nhở: “Anh Kỳ, cô bé lọ lem phải là bạn gái đó, không thì không lên sân khấu được đâu.”

Lâm Kỳ trừng cậu chàng: “Mọi người chọn đi, tôi không có ý kiến.”

“Ố ồ! Các bạn nữ nào xung phong đi nào.”

Mấy bạn nữ vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, nhưng được diễn cùng Lâm Kỳ đó, cô bạn nào cũng nóng lòng muốn thử, dồn dập nhìn Lâm Kỳ.

Hạ Dương cười hì hì: “Ôi bạn à, năm nay nợ đào hoa của bạn nhiều quá nhỉ.”

“Chắc vậy!”

Đã chọn được nữ chính, cô gái nhỏ rụt rè nhìn Lâm Kỳ, nghĩ gì đều lộ hết trên mặt.

Lâm Kỳ không nhìn cô, vừa rồi mọi người còn chê ỉ chê ôi vở kịch quá cổ lỗ sĩ, hiện giờ lại tranh nhau chọn vai!

Vạn Lĩnh nhân lúc hỗn loạn, cướp được vai kỵ sĩ bên cạnh hoàng tử cho Hạ Dương, quay về chỗ ngồi hỏi cậu: “Sao nào? Tuy chúng ta không thể chim chuột trước mặt toàn trường, nhưng hai người được sóng vai nhau đứng trên sân khấu đó, nữ sinh cả trường sẽ phát điên vì hai người mất thôi.”

Lâm Kỹ vỗ bả vai Vạn Lĩnh hai cái: “Làm tốt đấy.

(你算是办件人事: Câu gốc, mình không hiểu nghĩa lắm.)

“Anh Kỳ, khen em thêm đi, hi hi…”

Phân vai xong xuôi, cô chủ nhiệm giao cho cán bộ lớp đi đặt mua đạo cụ và trang phục, mọi người cũng ngồi về chỗ.

Lâm Kỳ nằm vật ra bàn, bỗng có người dán giấy lên cẳng tay hắn, hắn bóc tờ giấy ra, nhìn thoáng qua những ký tự đẹp đẽ gọn gàng là biết ngay ai viết, khóe miệng hơi cong lên.

“Thưa hoàng tử, tôi là kỵ sĩ của ngài, sẵn lòng nghe ngài sai bảo.” Cuối câu còn vẽ một nhân vật kiểu chibi đang khom lưng.

Lâm Kỳ đặt tờ giấy xuống, lặng lẽ nhìn Hạ Dương, Hạ Dương vẫn giả vờ ngoan ngoãn nghe giảng.

Rõ ràng là một hoàng tử nhỏ đáng quý, vậy mà lại muốn thay trang phục kỵ sĩ, sóng vai cùng hoàng tử tung hoành trong thế giới hỗn loạn.

Nắng hè chói chang không thể kìm nén được những rung động trong lòng người thiếu niên. Trong mấy tuần này, mọi người ai cũng lo lắng tập luyện, Vạn Lĩnh tham gia đội viết kịch bản, cố ý viết thêm nhiều cảnh cho Hạ Dương và Lâm Kỳ đóng chung. Trong vở kịch, kỵ sĩ gắn bó với hoàng tử như hình với bóng, lúc nào cũng đứng sau hoàng tử.

Bởi vì phục trang khá rườm rà nên trước buổi biểu diễn hai ngày mọi người mới được nhận trang phục chính thức.

Sắp tới ngày biểu diễn rồi, ai ai cũng vừa hồi hộp, vừa chờ mong.

Sáng thứ sáu, cả lớp vội vàng ăn xong bữa sáng rồi bắt tay vào việc chuẩn bị, bên hậu trường sắp điên cả đầu.

Mọi người trang điểm l*иg lộn, quần áo lụa là tụ vào một chỗ, ai cũng hối hả sửa soạn mọi việc.

Hạ Dương mặc đồ xong, vốn không định trang điểm, ấy thế mà mấy cô gái cứ kéo cậu đi trang điểm.

“Hạ Dương! Tuy cậu rất rất đẹp, nhưng xin cậu hãy thỏa mãn chút mong ước nho nhỏ của tụi này đi, tớ chưa bao giờ được trang điểm cho người nào đẹp trai như cậu đâu.”

Hạ Dương chỉ biết bất lực cười trừ, ngồi yên cho các bạn trang điểm cho.

Xong xuôi, Hạ Dương nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chạy đi. Vẫn chưa tới lượt biểu diễn của lớp họ, tuy Hạ Dương không đóng vai chính nhưng cũng rất quan trọng. Hậu trường người đến người đi càng nóng tợn, Hạ Dương cảm tưởng áo trong của mình mướt hết mồ hôi rồi, may mà mọi người trong lớp thương cậu, không bắt cậu đội mũ sắt, nếu không sẽ chết ngạt mất.

Hạ Dương đi vô định ngoài hội trường, tính tìm Lâm Kỳ, sáng nay tách nhau ra rồi thì không gặp lại nữa, điện thoại thì bị giáo viên thu rồi.

Hạ Dương đi một vòng cũng không thấy Lâm Kỳ đâu, đột nhiên Vạn Lĩnh từ đâu nhảy ra vỗ vỗ bộ giáp của cậu: “Xịn xò quá ta, trông đẹp trai quá trời luôn, rất là giống tướng quân ấy. Cậu lượn lờ ở đây nãy giờ để tìm anh Kỳ hả? Mới tách nhau được mấy phút đã nhớ rồi hở?”

Vạn Lĩnh cười quá đê tiện, Hạ Dương dùng cơ thể sắt thép đυ.ng vào tay Vạn Lĩnh, cậu chàng ôm tay la to: “Hạ Dương! Cậu hư quá!”

Hạ Dương trừng cậu ta: “Nói nhanh, Lâm Kỳ đâu?”

Vạn Lĩnh chảnh chọe ngẩng đầu lên giời: “Không nói đấy.”

“Cậu có tin tớ sẽ mách lẻo với Lâm Kỳ không, Vạn Lĩnh?”

Vạn Lĩnh mân mê môi, cắn răng nói: “Cậu ỷ vào việc anh Kỳ yêu thương cậu… Hừ hừ, ảnh ở phòng 308.”

Hạ Dương ném cho Vạn Lĩnh một cái kẹo: “Cảm ơn bạn hiền.”

Vạn Lĩnh nhét kẹo vào miệng, lắc lư bước về phía phòng thay đồ.

Hạ Dương tìm thấy Lâm Kỳ trong phòng thay quần áo, Lâm Kỳ vừa thay đồ xong, Hạ Dương bước vào đúng lúc Lâm Kỳ đang soi gương chỉnh lại đồ. Chàng hoàng tử cao gầy rắn ròi, Lâm Kỳ là loại vai rộng eo thon dáng chuẩn, bộ độ rườm rà trên người càng lộ ra vóc dáng đáng tiền của hắn.

Lâm Kỳ nghe tiếng quay sang, nhìn thấy chàng Hạ Dương mặc áo giáp kỵ sĩ mà hơi ngạc nhiên, đoạn nói: “Đẹp trai lắm.”

Hạ Dương hất cằm lên trời: “Tất nhiên rồi, nhưng mà hình như cậu đẹp trai hơn chút, mà…” Hạ Dương tiến lại gần, xoa nhẹ mái đầu đỏ của Lâm Kỳ, “Có vị hoàng tử nào tóc đỏ hả?”

“Hoàng tử tôi đây!” Lâm Kỳ nhướng mày.

Hạ Dương phấn khích kêu: “Ngầu!”

Đang nói chuyện, Vạn Lĩnh từ đâu chạy vào, hoảng quá bật chế độ em còn muốn sống lên: “Tui không xen ngang hai người chớ?”

Hạ Dương và Lâm Kỳ khinh bỉ nhìn cậu ta, Vạn Lĩnh phất tay: “Rồi rồi, hai người về nhà mà anh anh em em, giờ thì lên sân khấu thôi.”

Hai người bị Vạn Lĩnh kéo đi, chạy vào trong đám đông, đang chạy còn không quên liếc nhau, lời muốn nói đều ẩn sau khóe mắt đuôi mày.

Phải lên sân khấu nên ai ai cũng lo lắng, cô bé lọ lem đứng bên cạnh Lâm Kỳ, hồi hộp mân mê tay, Lâm Kỳ vỗ nhẹ lên vai cô: “Đừng lo lắng quá.”

Hạ Dương đứng cạnh hắn, thấy vậy chủ động quay đầu đi, Lâm Kỳ vươn tay xoay đầu cậu về chỗ cũ, bàn tay đặt trên má Hạ Dương còn tiện thể bóp bóp mấy cái.

Cô chủ nhiệm thấy cả lớp quá hồi hộp, bèn đưa cho mỗi đứa một tờ giấy nhỏ, dặn là lên sân khấu hẵng mở ra xem, sau đó ôm từng diễn viên một: “Các bạn nhỏ, đừng lo lắng, bọn cô ngồi dưới đài cổ vũ các em!”

Vạn Lĩnh không phải lên sân khấu, ngồi dưới hét to: “Tui cổ vũ mọi người nè!”

Nhóm diễn viên nhìn nhau cười: “Cố lên các anh em!”

Bước lên sân khấu, cả bọn mờ tờ giấy chủ nhiệm đưa, trên giấy viết:

“Màn đen rút đi, các em là ánh sáng. Đừng lo lắng, đừng sợ hãi, các em đang đứng trong ánh sáng, là ánh sáng mọi người dõi theo.”

Hạ Dương thở gấp, tiết mục kế là lớp họ. Lâm Kỳ vỗ áo giáp của cậu: “Kỵ sĩ nhỏ, cậu chỉ có ba câu thoại, cậu hồi hộp làm gì?”

“Tôi hồi hộp giùm cậu không được hả, hoàng tử!”

“Được, kỵ sĩ nhỏ, chỉ là lần đầu lên sân khấu thôi mà, hoàng tử bảo vệ cậu.”

“Hừ hừ, tôi là kỵ sĩ của cậu, tôi bảo vệ cậu mới đúng!”

“Ừ.” Lâm Kỳ cầm tay Hạ Dương, nhẹ nhàng bóp bóp.

Người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục, tấm màn sân khấu từ từ mở ra, ánh đèn sân khấu rọi lên người họ, tất cả mọi người ở đây đều là người theo đuổi họ.

Vở kịch vẫn bám theo cốt truyện cổ tích, nhưng tâm điểm chú ý của mọi người không ở vở kịch nữa mà chuyển sang hoàng tử và kỵ sĩ bên cạnh chàng. Dưới bàn tay trợ giúp của Vạn Lĩnh, nhân vật kỵ sĩ từ không có đất diễn trở thành nhân vật quan trọng thúc đẩy tình tiết kịch.

Có một cảnh là lần đầu kỵ sĩ tuân lệnh đi tìm cô bé lọ lem nhưng không tìm được trong thời gian quy định, kỵ sĩ trở lại hoàng cung, quỳ gối trước mặt hoàng tử, tạ tội với chàng.

Hoàng tử xuống khỏi đài cao, đứng trước mặt kỵ sĩ, khom lưng nâng y dậy: “Ngươi là kỵ sĩ trung thành nhất của ta, ngươi không cần phải vậy.”

Kỵ sĩ quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn hoàng tử. Khoảnh khắc hai mắt đối diện nhau ấy, trái tim khẽ khàng run lên. Cảm xúc trong mắt kỵ sĩ là cảm kích, là trung thành, tín phục… Nhưng có điều gì nữa ẩn sâu trong đôi mắt kia, tựa như một đầm nước đen không đáy, một khi chìm xuống sẽ bị sóng nước nhấn chìm, quắn chặt hai chân, trói buộc cả đầu ngón tay, cả cơ thể bị vây lấy, tưởng như dịu dàng lại chẳng thể chống cự, cảm xúc cũng dao động theo sự biến đổi trong tâm hồn chủ nhân ánh mắt…

Dưới khán đài là tiếng hét chói tai của những cô gái: “Aaaaaaaaaa, hai người họ xứng đôi quá! Tuyệt quá á á!!!”

“Kỵ sĩ với hoàng tử diễn tốt quá, có phải giữa hai người họ có gì đó không vậy! Chắc chắn có gì đó rồi! Nhìn kỵ sĩ như động lòng thật rồi ấy! Á á á á á…”

Diễn viên đứng trên sân khấu không nghe được âm thanh dưới khán đài, nhưng dường như hình ảnh sóng vai bên nhau của họ đã được mọi người nhận ra, không còn là ảo giác của ánh đèn nữa.

Cảnh cuối cùng của vở kịch là khi hoàng tử tìm được cô bé lọ lem, kỵ sĩ đứng bên hoàng tử nhìn hoàng tử kết hôn với người con gái chàng yêu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều vô cùng phấn khích, ai ai cũng hân hoan chúc mừng, chỉ có chàng kỵ sĩ rời mắt đi, lần đầu tiên ánh mắt của y không dõi theo hoàng tử của y nữa.

Tấm màn sân khấu dần khép lại trong cảnh hoàng tử nắm tay cô bé lọ lem dưới ánh đèn lấp lánh, cùng cúi chào trong tiếng hoan hô của mọi người.

Hạ màn, đèn tắt, tiết mục kết thúc.

Nhóm diễn viên kích động nhào vào ôm nhau: “Á á á á, diễn hay lắm! Xong rồi!”

“Các bạn trẻ, quá tuyệt luôn!” Cô chủ nhiệm từ khán đài đi vào, đón đám trẻ của mình.

Vạn Lĩnh cũng vào theo, còn làm màu lau nước mắt: “Ôi! Cảm động quá trời, làm người ta bật khóc luôn nè.”

Lớp trưởng đầy cậu chàng: “Tiểu Lĩnh tử, đừng làm màu nữa, giữ mặt mũi coi.”

Vạn Lĩnh lập tức cười nịnh bợ: “Vâng vâng, thưa ngài lớp trưởng.”

Nhóm diễn viên về hậu trường thay quần áo, tiết mục của họ đã diễn xong từ lâu mà mọi người dưới khán đài vẫn còn thảo luận: “Ai diễn vai hoàng tử vậy, đẹp trai quá thể luôn! Cậu ấy còn nhuộm tóc đó nữa á, ngầu quá xá!”

“Học sinh lớp 12-2, tên Lâm Kỳ thì phải. Đúng là đẹp thì có quyền mà, người khác nhuộm thì là phường đầu gấu, cậu ta nhuộm thì thành chàng hoàng tử cao quý, bọn con gái đúng là tiêu chuẩn kép.” Mấy cậu con trai lớp 12 ngồi dè bỉu, nhóm chị em thì bị bạn học hớp hồn tới quên cả lối về.

“Bạn kỵ sĩ cũng đẹp trai lắm luôn, hai người họ làm tui rung động quá á á á!”

Trong phòng nghỉ, nhóm diễn viên đang thay quần áo. Hạ Dương cởi bộ giáp cồng kềnh ra, thay bộ đồ nhẹ nhàng vào, cả người như nhẹ hẳn đi, nhảy tại chỗ vài cái: “Thoải mái quá!”

Lâm Kỳ nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Hạ Dương, khóe môi vô thức cong lên.

Lâm Kỳ dựa vào cửa, Hạ Dương đứng sửa soạn quần áo, bộ áo giáp bất ngờ rơi xuống đất, một tờ giấy bay ra. Hạ Dương khom lưng nhặt lên, trên giấy là những hàng chữ phóng khoáng, gãy gọn, nhìn qua là biết chủ nhân của những con chữ này kiêu ngạo, bất kham thế nào.

“Hoàng tử yêu kỵ sĩ, tình nguyện lún sâu, cúi đầu vì người.”

Hạ Dương siết chặt tờ giấy, hoàng tử trong vở kịch cưới người phụ nữ chàng yêu, đón nhận lời chúc mừng của muôn dân, hoàng tử ngoài vở kịch động lòng với kỵ sĩ, dưới ánh đèn lóa mắt bịa ra một giấc mộng, trong giấc mộng ấy, tất cả mọi người đều vỗ tay cho tình yêu ngây ngô, non nớt của họ.