Chương 3

Một bữa ăn trôi qua nhạt nhẽo, tất nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài.

Chu Phạn Phạn trong lòng là bão táp nổi cuồn cuộn, một mặt ánh mắt tràn ngập yêu thương, không ngừng bị khuôn mặt khả ái trước mặt làm cho choáng ngợp. Một mặt lo lắng Quan Nguyên Bạch sẽ cự tuyệt, đến cả làm bạn cũng không được.

Nhưng may mắn thay, cho đến khi bữa ăn kết thúc, mọi thứ đã không đi theo hướng tồi tệ nhất.

"Chu tiểu thư, để tôi đưa cô về." Trước khi rời đi, Quan Nguyên Bạch nói.

Chu Phạn Phạn nào dám để anh đưa về, nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự mình bắt xe là được rồi."

Quan Nguyên Bạch tuy rằng căn bản không thèm để ý đến buổi xem mắt này, nhưng rất có phong độ thân sĩ, "Ở chỗ này không tiện bắt xe, để tôi đưa cô về."

Anh vừa nói vừa bước xuống lầu, Chu Phạn Phạn không tiện từ chối nữa đành đi theo anh.

"Cô ở đâu?" Sau khi lên xe, Quan Nguyên Bạch hỏi.

Chu Phạn Phạn thắt dây an toàn, nói: "Cho tôi đến trường đại học Bắc Kinh là được rồi."

"Cô vẫn còn đi học?"

Chu Phạn Phạn gật đầu.

Quan Viễn Bạch hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, rất ngắn, không phải loại nụ cười đắc ý, mà là khó có thể tin, tựa hồ có chút thái quá. Chu Phạn Phạn không biết anh cười như vậy là có ý gì, chỉ cảm thấy nụ cười ấy quá đẹp. Bởi vì sự giống nhau giữa lông mày và đôi mắt khi anh cười, giống đến hai, ba phần. (Edit: Ở đây chắc là muốn nói giống với em gái anh í)

Yêu ai yêu cả đường đi, cô nhìn đến mức cảm thấy trái tim cô liên tục đắm chìm vào, sắp tan chảy như nước rồi.

Thật đúng là, đẹp quá đi mất Woa woa...

Xe đến đại học Bắc Kinh, trời đã chập choạng tối.

Chu Phạn Phạn xuống xe, hơi khom người nhìn vào cửa sổ xe: "Vất vả rồi, Quan tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Cổng trường rực rỡ ánh đèn, đèn đường hắt ra tông màu vàng ấm áp càng làm cho khuôn mặt và đôi mắt của cô gái thêm phần sống động và có chút non nớt.

Quan Nguyên Bạch gật nhẹ đầu nói: "Mau vào đi."

Chu Phạn Phạn: "Quan tiên sinh, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Quan Nguyên Bạch không lập tức đi ngay, xe của anh dừng ở cổng trường một lúc, nhìn thấy Chu Phạn Phạn hoàn toàn đi vào trong trường, mới cho xe khởi động.

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ "Tiểu ngũ".

Quan Nguyên Bạch gạt nút trả lời, giọng nói của người gọi từ dàn âm thanh trong xe vang lên: "Anh!"

Quan Nguyên Bạch nghe thấy bên kia có tiếng nhạc huyên náo, thuận miệng hỏi: "Ồn ào thế, em đang làm gì vậy?"

"Em á, ở bên này đang có một lễ hội âm nhạc nhỏ, náo nhiệt lắm."

Quan Nguyên Bạch đóng cửa xe lại, có chút ghét bỏ nói: "Vậy em gọi cho anh làm gì, bớt khoe khoang tuần trăng mật của bọn em đi."

Quan Tri Ý cười hi hi: "Em mà thèm khoe khoang à. Là em nghe bà nội nói, hôm nay anh đi xem mắt, em mới tính thời gian một chút, giờ chắc là kết thúc rồi nên mới nhanh chóng hỏi anh, thế nào, thế nào, bao nhiêu tuổi ạ, có xinh đẹp không anh?"

Xinh đẹp?

Quan Nguyên Bạch nghĩ đến bộ dáng của cô gái tối nay, công bằng mà nói, cô ấy ít nói và xinh đẹp.

Chỉ là tuổi tác...

Quan Nguyên Bạch cau mày: “Lần sau giúp anh nói với bà nội, đừng đẩy một cô nhóc như vậy tới trước mặt anh, anh không nuôi trẻ nhỏ.”

"Trẻ nhỏ? Bao nhiêu tuổi ạ?"

"Ít hơn em một tuổi."

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong mắt Quan Nguyên Bạch, Quan Tri Ý luôn là một đứa trẻ. Cho dù bây giờ cô ấy đã kết hôn, anh vẫn không thay đổi được quan niệm này. Cho nên đột nhiên nhảy ra một đối tượng xem mắt còn ít hơn em gái mình một tuổi. Anh chỉ có thể cảm thấy rằng, bà nội của anh đang muốn anh làm từ thiện.

Quan Tri Ý lẩm bẩm: "Ít hơn bảy tuổi... Vậy lần này không thành công rồi ạ?"



Quan Nguyên Bạch lười tám chuyện với cô: "Không có, cúp máy đây."

"Được ạ, cô gái nhà người ta còn trẻ trung như vậy, đúng là không thích anh cũng là điều dễ hiểu."

Quan Nguyên Bạch đang định buông tay đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi híp lại: "Em có ý gì?"

“Không, không có gì ạ, chỉ là anh lớn tuổi mà.” Quan Tri Ý biết nên dừng lại, nói: “Vậy anh, anh cứ tiếp tục cố gắng đi ha, em thì…”.

"Cô ấy thích anh."

"Dạ?"

Vừa rồi trên bàn ăn, người ta cũng đã nói vậy rồi. Quan Nguyên Bạch cảm thấy bản thân mình cũng có thể hiểu được đôi chút. Cô gái đó vốn là có cảm tình nên mới đến, sớm đã thích anh rồi.

Quan Tri Ý nói với giọng không chắc chắn lắm: "Cô ấy thích anh sao?"

"Nhưng anh từ chối rồi." Quan Nguyên Bạch cầm vô lăng, bình tĩnh mà cố ý xen lẫn phiền phức cùng khoe khoang, "Nhưng dù như vậy, cô ấy cũng không từ bỏ, còn nói muốn làm bạn với anh. Em nghĩ sao đây?"

*****

Vào ban đêm, toà giảng đường ở đại học Bắc Kinh được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, có cảm giác mát lạnh. Chu Phạn Phạn quấn chặt áo khoác ngoài, bước trên đôi giày cao gót bấp bênh. May mà xem mắt chỉ cần ngồi, không cần đi lại nhiều, đôi giày cao gót này thật khó đi.

Sau khi chật vật về được đến kí túc xá, thấy Từ Hiểu Thiên đang chơi game.

"Hiểu Thiên à...." Chu Phạn Phạn khóc hu hu đi về phía cô ấy.

Từ Hiểu Thiên vội vàng đặt trò chơi đang chơi dở xuống, đi đến bên cạnh cô ấy: "Ôi trời ơi, cậu về rồi à, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao."

"Kết thúc rồi... gót chân đau chết mất." Chu Phạn Phạn ngồi xuống, hất chân ném đôi giày ra xa.

"Thế hôm nay sao rồi?"

Chu Phạn Phạn thở dài: "Không thích tớ, từ chối rồi."

Từ Hiểu Thiên kinh ngạc: "Hôm nay bộ dáng của cậu như thế này mà cũng không thành công?"

Chu Phạn Phạn nặng nề gật đầu, nhưng sau đó lại rất nhanh ôm theo hi vọng nói: "Nhưng tớ đề nghị làm bạn, anh ấy cũng không từ chối."

Từ Hiểu Thiên nghẹn họng.

Cô ấy nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của người trong cuộc một lúc lâu rồi mới lắc đầu thở dài: "Ở trước mặt thì đương nhiên người ta sẽ không từ chối quyết tuyệt như vậy rồi. Con trai ngoan nhà chúng ta cũng có phong độ thân sĩ chứ, được không hả?"

Bởi vì là anh trai của Quan Tri Ý nên Quan Nguyên Bạch cũng bị các fan "Ma ma" xếp vào danh sách "tiểu bối".

Chu Phạn Phạn chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ: "Thế nên ý của cậu là anh ấy chỉ hời hợt cho có vậy thôi, tớ không có một chút hi vọng gì phải không?"

Từ Hiểu Thiên không lỡ nhẫn tâm nói sự thật, chỉ vỗ vai an ủi cô. Chu Phạn Phạn suy sụp trong nháy mắt, haiz... chuyện này vẫn đi theo hướng tồi tệ nhất.

*****

Chu Phạn Phạn và Từ Hiểu Thiên thở ngắn than dài suốt một đêm. Nhưng qua ngày hôm sau biết tin bộ phim của Quan Tri Ý sắp được lên sóng, dự kiến sẽ phát sóng trên đài truyền hình nào đó. Hai người lập tức quên luôn đêm bi thương, nhanh chóng vào nhóm fan lớn, cùng mọi người chúc mừng.

Dù gì so với sự nghiệp của idol, việc xem mắt của bản thân có thành công hay thất bại cũng không đáng để nhắc đến.

Brừ brừ brừ

Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, điện thoại để trong túi rung lên. Chu Phạn Phạn một tay khoác lấy cánh tay của Từ Hiểu Thiên, một tay lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy là Triệu Đức Trân gọi điện đến.

Chu Phạn Phạn và Từ Hiểu Thiên nhìn nhau một cái cứng đơ người: "Bà nội tớ gọi đến."

Từ Hiểu Thiên: "Cậu bắt máy đi."

"Ừm."

Chu Phạn Phạn đi sang một bên, trả lời điện thoại: " Alo, bà nội ạ."

"Tan học rồi à?"

"Vâng, vừa mới tan ạ."

Triệu Đức Trân nói: "Hôm qua bà có việc bận nên không kịp hỏi con, con với Nguyên Bạch thế nào rồi. Hôm qua có đang ăn cơm giữa chừng thì bỏ đi không đấy?"



Chu Phạn Phạn nghĩ đến chuyện hôm qua lại muốn thở dài tuyệt vọng: "Con không có bỏ đi, con ăn cơm từ đầu bữa đến cuối bữa luôn."

Triệu Đức Trân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, con đó, nghiêm túc một chút cho bà, đừng có làm ba cái trò quỷ quái doạ người ta đấy."

"Con nào có." Chu Phạn Phạn thầm nghĩ nếu có thể cô muốn đối xử tốt với anh còn chẳng hết, sao có thể doạ anh chứ.

Nghe giọng điệu có chút chán nản của Chu Phạn Phạn, Triệu Đức Trân tưởng rằng cô không vui vì bị bắt ép đi xem mắt, liền nói: "Phạn Phạn, con đừng trách bà gấp gáp như vậy. Con cũng biết hoàn cảnh gia đình mình rồi đấy, bà nội cũng không muốn ép buộc con, chỉ là lo sợ sau này không bảo vệ nổi cho con nữa."

Chu Phạn Phạn nghe vậy cảm thấy có chút bất lực: "Được rồi mà, những điều này con đều hiểu cả, bà nội không cần nói nữa."

"Này... dù sao, nếu con và Nguyên Bạch không ưng ý nhau, con cũng đừng làm càn cứ nói với bà nội, bà nội sẽ tìm cho con một người khác. Ta tin rằng nhất định sẽ tìm được cho con một nơi chốn tốt nhất."

"Đừng đừng đừng, đừng giày vò con thêm nữa." Chu Phạn Phạn thật sự bị việc xem mắt làm cho sợ hãi rồi, buột miệng thốt ra: "Bọn con, bọn con cũng không phải là không ưng ý nhau, có điều cũng cần phải cho con chút thời gian để tìm hiểu chút chứ."

Triệu Đức Trân: "Thật hả? Con muốn tiến thêm một bước tìm hiểu Nguyên Bạch sao?"

Chu Phạn Phạn giờ có bị đặt trước nòng súng thì cũng bắt buộc phải nói có: "Đương nhiên rồi ạ, bọn con hôm qua tiến triển cũng tạm được, bà nội à, đừng tìm thêm đối tượng cho con nữa mà..."

Nếu như trên đời này, cô nhất định phải có một đối tượng xem mắt, vậy thì cô hi vọng người đó là Quan Nguyên Bạch. Dù sao thì người này không chỉ là anh trai ruột của bảo bối nhà cô mà còn là người cũng không thích việc xem mắt giống như cô. Nói như vậy, cô cũng không thấy ghét anh, anh cũng không giống với những người đàn ông trước đây, luôn vô duyên vô cớ tìm cô nói chuyện.

Mặc dù cô biết, đây không phải là phương pháp lâu dài, nhưng chỉ cần dỗ bà nội một thời gian, thì bản thân cô cũng sẽ có một khoảng thời gian an tĩnh như vậy rất đáng giá.

Sau khi trở về phòng kí túc xá, Chu Phạn Phạn nằm vật ra giường lăn qua lăn lại một lúc. Cô nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn cần phải nói với Quan Nguyên Bạch một tiếng, nếu không ngộ nhỡ bà nội cô đến nhà anh tìm hiểu tình hình, vậy không phải mọi chuyện kết thúc rồi sao?

Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại, tìm được số điện thoại của anh, gõ cho anh một tin nhắn dài: "Xin chào Quan tiên sinh, tôi là Chu Phạn Phạn. Hôm đó sau khi ăn cơm xong trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Anh thử nghĩ xem, anh luôn bị người nhà ép đi xem mắt, thực ra tôi cũng có nỗi phiền muộn này. Vì vậy tôi liền nghĩ, anh có thể đừng vội nói với người nhà là giữa chúng ta không thể. Chúng ta cứ giữ liên lạc, như vậy người nhà sẽ tạm dừng thúc giục một khoảng thời gian. (Nếu không được thì anh cứ coi như tôi chưa nói gì, xin lỗi làm phiền rồi.)"

Sau khi gõ xong một tin nhắn dài, cô ấn nút gửi đi.

Nhưng đối phương vẫn mãi không hồi âm.

Chu Phạn Phạn trở mình trằn trọc, mãi tận đêm khuya mới ngủ được. Vì thế ngày hôm sau, cô là người duy nhất trong phòng kí túc xá vẫn còn nằm trên giường ngủ đến không biết trời trăng gì.

Tít.. tít...

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Chu Phạn Phạn kêu rên đau khổ một tiếng rồi với tay lần tìm điện thoại, áp vào tai, giọng nói mệt mỏi: "Alo..."

"Chu tiểu thư, tôi là Quan Nguyên Bạch."

Chu Phạn Phạn đột nhiên mở to hai mắt: "A... anh... chào anh."

"Thật xin lỗi, tối qua tôi có chút việc bận nên vừa mới xem được tin nhắn của cô."

Chu Phạn Phạn từ trên giường ngồi dậy, giọng nói vẫn còn có chút mê man chưa tỉnh ngủ: "Không sao đâu.."

Ở bên kia, Quan Nguyên Bạch ngồi trong phòng làm việc ngừng lại một lát rồi hỏi: "Cô nói, cô không muốn suốt ngày bị ép đi xem mắt nên muốn giả vờ rằng đang cùng tôi tìm hiểu phải không?"

"Đúng vậy, bà nội tôi luôn ép tôi đi xem mắt." Chu Phạn Phạn dịu dàng hỏi: "Anh có đồng ý không? Nếu việc này gây cho anh phiền phức thì thôi vậy. Anh từ chối cũng không sao cả đâu."

"Phiền phức thì cũng không có gì."

"Vậy là anh đồng ý sao?"

Gần đây việc xem mắt đúng là đã gây ra cho Quan Nguyên Bạch một vấn đề phiền toái rất lớn. Ngược lại chủ ý này của Chu Phạn Phạn không hề tệ, cũng không thiệt thòi gì. Anh càng không có lý do để không đồng ý. Dù rằng biết, cô gái này có chút tâm tư với anh.

Quan Nguyên Bạch trầm mặc suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Để trưởng bối trong nhà bớt gây phiền phức, tôi thấy như vậy cũng rất tốt."

"Vậy thì tốt quá. Cảm ơn anh."

"Hỗ trợ nhau thôi mà."

Chu Phạn Phạn vui vẻ đáp: "Nhưng mà tôi vẫn vô cùng biết ơn anh, hay là thế này đi, ngày mai tôi mời anh ăn cơm."

Tác giả có lời muốn nói:

Phạn Phạn: "Tôi mời anh ăn cơm."

Bạch Bạch: "Cô ấy đối với tôi không thể, cô ấy nhất định là có lòng riêng."