Chương 13

Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ công tác trước thời hạn, nên chuyến công tác của tôi kết thúc sớm hơn dự tính một ngày.

Tôi không thông báo cho Chu Kỳ, muốn cho cậu ấy một bất ngờ.

Sau khi xuống máy bay, tôi bất chấp màn đêm đã buông xuống, đi thẳng đến làng đại học.

Tôi kéo va li, phong trần mệt mỏi.

Tôi rất muốn gặp cậu ấy.

Muốn ôm cậu ấy, muốn hôn cậu ấy, muốn nghe cậu ấy nói lời tâm tình rung động lòng người, muốn cậu ấy hát cho một mình tôi nghe.

Loại tâm trạng khẩn trương này làm cho tôi quên đi sự vất vả của công việc, quên đi mệt mỏi của chuyến đi. Nó khiến tôi vui vẻ nhảy nhót, nét mặt rạng rỡ.

Lúc đến cổng trường đại học, tôi không liên lạc với Chu Kỳ mà gửi wechat liên lạc với em trai tôi.

Tôi: Em trai, bây giờ Chu Kỳ đang ở đâu?

Em trai: Sao vậy chị? Cậu ta lại không trả lời wechat của chị?

Tôi: Không phải, chị đang ở cổng trường mày, chị muốn đi gặp cậu ấy.

Em trai: Thật hay giả đấy?! Chời má, chị, chị nghiêm túc với Chu Kỳ thật à?

Tôi: Nếu không thì sao?

Em trai tôi đột nhiên không trả lời tôi nữa.

Năm phút sau.

Em trai: Chị, chị chờ em ở cửa, em lập tức đến ngay.

Tôi: ...

Tôi: Mày trực tiếp gửi wechat nói với chị cậu ấy ở đâu không được à?

Em trai: Không được! Em phải theo dõi hai người thật kỹ, phòng ngừa hai người gạo nấu thành cơm!

Tôi: ...

Có thể là nó không biết, gần đây mối quan hệ giữa tôi và Chu Kỳ đã phát triển rất nhanh, sắp nước chảy thành sông cmnr rồi.

Quên đi, không cần giải thích với nó. Chờ gạo thật sự nấu chín thành cơm, nó cũng sẽ biết.

Cuối cùng em trai tôi thở hổn hển chạy tới.

Vẻ mặt nó đầy nghi ngờ hỏi: "Sao chị còn kéo cả vali?"

Tôi: "Chị mày xuống máy bay là trực tiếp tới đây."

Em trai tôi nhìn tôi, khóe miệng co quắp: "Trời tối rồi, ngày mai tới không được sao?"

Tôi: "Không được."

Em trai: "Hừ, em không dẫn chị đi gặp Chu Kỳ nữa!"

Tôi: ?

Tôi: "Vậy chị mày nhắn wechat hỏi cậu ấy."

Thấy tôi lấy điện thoại ra, em trai tôi vội vàng nói lại: "Quên đi, em sẽ miễn cưỡng cho chị được thoả mãn."

Tôi: ...

Ngạo kiều* chết đi được.

*Chỉ tính cách bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp.

Em trai tôi nói hẳn là Chu Kỳ ở sân bóng rổ, cho nên nó dẫn tôi qua.

Mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng sân bóng rổ vẫn đèn đuốc sáng trưng, không ít nam sinh mặc áo bóng rổ, quần đùi chơi bóng ở bên trong.

Chúng tôi đi dọc theo hàng rào tìm người, cuối cùng tìm thấy Chu Kỳ đang ở sân bóng thứ hai đếm ngược.

Tôi dừng chân lại ngắm nhìn.

Cậu ấy mặc áo bóng rổ, rê bóng, chạy, ném rổ trên sân bóng.

Dáng người đẹp trai, động tác lưu loát.

Lần này không còn là chơi cùng học sinh tiểu học, mà là cùng với một đám thiếu niên tràn đầy sức sống.

Sau một quả bóng ba điểm cực đẹp, Chu Kỳ và đám nam sinh kia dừng lại nghỉ ngơi.

Tôi không lập tức tiến lên, mà chỉ đứng từ xa nhìn, trong lòng mềm nhũn, rối tinh rối mù.

Cậu ấy cao ráo, đẹp trai và khá nổi bật trong đám đông.

Cậu ấy thở hổn hển, giơ tay lau mồ hôi trên trán, đi về phía ghế dài bên cạnh, hình như là muốn đi lấy nước uống.

Bây giờ tôi mới chú ý tới, bên cạnh sân bóng có rất nhiều em gái vây xem, mà tầm mắt của các em ấy không lúc nào không hướng về phía Chu Kỳ.

Lúc này, có một nữ sinh ôm chai nước chạy về phía Chu Kỳ.

Tôi đột nhiên nắm chặt tay, chuông cảnh báo vang lên: Có người đào chân tường của tôi!

Nhưng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, tôi không bước lên ngăn cản.

Tôi muốn xem Chu Kỳ sẽ phản ứng như thế nào.

Nữ sinh đưa nước tới, Chu Kỳ không nhận, lắc đầu từ chối.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, nữ sinh kia lại nói gì đó với Chu Kỳ.

Cách xa, nên tôi không nghe thấy, cũng không thấy rõ nét mặt của Chu Kỳ.

Có lẽ là bởi vì giọng nữ sinh kia nhỏ, Chu Kỳ lễ phép khom lưng một chút.

Sau đó, gần như là trong nháy mắt, nữ sinh kia cất bước tiến lên, bắt lấy vạt áo Chu Kỳ, kiễng chân hôn lên má cậu ấy.

Một chậu nước lạnh dội lên sự hưng phấn và ngọt ngào của tôi khiến tôi lạnh thấu tim.

Tôi ngu vãi cả chưởng mà.

Em trai tôi "A ha" một tiếng, giọng nói không che giấu được hưng phấn: "Chị, em đã nói cậu ta không được rồi, con gái người ta trực tiếp hôn lên mặt cậu ta luôn kìa, chị mau đá cậu ta đi, em không thiếu đàn ông tốt... Ai, chị chờ em một chút, chị đi đâu vậy?!"

Tôi kéo vali xoay người bỏ chạy, tốc độ có thể so sánh với khi chạy nước rút 800m.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy trong cuộc đời này.

Tôi xuống máy bay, cả nhà cũng chưa về đã chạy tới gặp cậu ấy, kết quả nhìn thấy một màn như vậy?

Đúng, đúng vậy, là nữ sinh kia chủ động hôn cậu ấy.

Nhưng vấn đề là, nếu như bình thường cậu ấy không quen nữ sinh kia, không cho người ta ảo tưởng hay ám chỉ, người ta sẽ chủ động hôn cậu ấy sao?

Hiển nhiên là không.

Tôi càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khổ sở, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Tôi cúi đầu bước nhanh hơn, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi, lại không cẩn thận đυ.ng vào một người ở chỗ rẽ.

Tôi cúi đầu liên tục nói xin lỗi, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, người nọ đột nhiên gọi tôi lại.

"Trương Tử Ngạn?"

Giọng nói quen thuộc này, giọng nói quen thuộc này...

Tôi trực tiếp thăng thiên đây.

Cái gì gọi là phúc vô song chí*, cái gì gọi là họa vô đơn chí*! (Chiến thuật ngã ngửa ra sau?

*Sự may mắn không đi đôi.

*Hoạ đến dồn dập.

Sao tôi lại quên, tên bạn trai cũ ngu n*n của tôi, đang học nghiên cứu sinh ở trường đại học này!

Tôi nhìn Triệu Huy, Triệu Huy nhìn tôi.

Không khí có chút quỷ dị.

Đúng lúc này, em trai tôi đuổi theo: "Chị, sao chị lại chạy nhanh như vậy, chị đừng buồn, lát nữa em bảo thằng khốn Chu Kỳ kia xin lỗi chị... Triệu Huy, sao anh lại ở đây?"

Triệu Huy như cười như không: "Tôi cũng coi như là học trưởng của cậu, cậu quên rồi?"

Em trai tôi bị anh ta làm nghẹn, vội kéo tay tôi: "Chị, em đưa chị về."

Triệu Huy: "Chu Kỳ là ai?"

Em trai tôi: "Không liên quan đến anh."

Triệu Huy không để ý đến em trai tôi, hỏi tôi: "Bạn trai mới?"

Em trai tôi: "Đã nói với anh rồi mà…"

"Không phải." Tôi ngắt lời em trai tôi: "Một người bạn mà thôi."

Tôi đang nổi giận, trong đầu đều là hình ảnh Chu Kỳ bị hôn.

Triệu Huy cười cười: "Đã lâu không gặp, có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?"

Em trai tôi: "Sao anh còn không biết xấu hổ mà nói ra lời đó, chị tôi không…"

"Được." Tôi mỉm cười với anh ta: "Vậy đi ăn đi."

Em trai tôi: ...

Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình tôi bị Chu Kỳ làm ảnh hưởng tâm trạng!

Chu Kỳ, cậu ấy bị người phụ nữ khác hôn, tôi đây sẽ ăn một bữa cơm cùng với người đàn ông khác.

Từ nay về sau coi như chia tay, không liên quan gì đến nhau.

Tôi đẩy cái vali cho em trai: "Trông giúp chị trước, cơm nước xong chị sẽ đến tìm mày."