Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lừa Được Một Chú Chó Con

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau, Hoàng thượng, phi phi, em trai tôi gọi N cuộc điện thoại.

Gọi điện thoại cho tôi không ai nghe, nó gọi cho Chu Kỳ.

Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói lớn của nó.

Em trai: "Chu Kỳ thằng chó mày, tao cho mày cơ hội đi an ủi chị tao chứ không để cho mày an ủi đến trên giường!"

Tôi ra hiệu cho Chu Kỳ đưa điện thoại di động cho tôi.

Tôi: "Trương Tử Khiêm, sao không biết lớn nhỏ, phải đổi giọng rồi, gọi anh rể."

Em trai tôi trực tiếp cúp máy.

Chu Kỳ nghiêng người áp tới, dán vào tai tôi: "Chị, sao chị lại xấu xa như vậy?"

Tôi vừa nghe thì lại cảm thấy hưng phấn, trực tiếp xoay người đè cậu ấy dưới thân.

Tôi: "Chị còn có thể xấu hơn, muốn xem không?"

Ánh mắt cậu ấy rất khó hình dung.

Mang theo ba phần kinh ngạc, bốn phần giãy dụa, bảy phần gấp không chờ nổi.

Ngón tay tôi lướt qua cơ bụng của cậu ấy, dừng lại trên cơ ngực, nhéo nhéo.

Chậc, xúc cảm đã quá.

Ngay khi tôi đang chuẩn bị tiến hành một lần hoà hợp với cậu ấy, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Trương Tử Khiêm: "Chu Kỳ, mau mặc quần áo vào mở cửa cho ông đây!"

Tôi: ...

Trong phòng khách, tôi và Chu Kỳ ngồi đối diện em trai tôi.

Em trai tôi vô cùng đau đớn: "Chị, hôm qua Chu Kỳ còn chọc chị khóc, sao mới qua một đêm, hai người chị đã thành gian phu da^ʍ phụ rồi!"

Tôi: ...

Đã nói không có văn hóa thì đừng dùng thành ngữ lung tung.

Em trai tôi: "Các người phát triển quá nhanh, em không đồng ý!"

Tôi: "Phản đối không có hiệu quả, hai ta đã nấu cơm chín rồi."

Nói xong, tôi kéo Chu Kỳ lại, hôn "Chụt" một cái.

Em trai tôi: ...

Sau đó một thằng con trai là nó, khóc hu hu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Hừ, em muốn nói với ba mẹ, chị trâu già ăn cỏ non!"

Sau khi Trương Tử Khiêm rời đi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Chu Kỳ: "Tử Ngạn, có khi nào ba mẹ em sẽ không chịu anh không…"

Tôi lắc đầu, sau đó nhướng mày: "Không gọi chị là chị nữa à?"

Chu Kỳ: "Nào có ai gọi bạn gái là chị?"

Tôi thò tay vào trong áo anh sờ loạn một hồi: "Nhưng làm sao bây giờ? Em thích anh gọi em là chị."

Tôi giống như là đang dụ dỗ trẻ nhỏ: "Ngoan, kêu một tiếng, chị khen thưởng cho..."

Chu Kỳ bị tôi sờ đến mức hô hấp dồn dập, anh đột nhiên ôm lấy tôi, giọng nói thay đổi, khàn khàn bên tai:

"Chị…"

Sau đó, chúng tôi tiếp tục những gì vừa bị gián đoạn.



Trong lúc mây mưa, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tôi: "Em nhớ anh đã hứa sẽ hát cho em nghe."

Chu Kỳ dùng sức, giống như đang trừng phạt vì tôi phân tâm: "Cả đời dài lắm, từ từ anh hát cho em nghe..."

Hoàn Chính Văn
« Chương TrướcChương Tiếp »