Chương 9

Điểm mấu chốt linh hoạt và dễ di chuyển của tôi, một lần nữa được thỏa hiệp.

Tôi đồng ý yêu cầu của Chu Kỳ.

Nhưng tôi cũng hiểu, điều này có thể đã vượt ra ngoài phạm vi gặp gỡ giữa bạn bè bình thường.

Cho nên tôi phanh khẩn cấp lại, không cho Chu Kỳ tới nhà tôi, mà hẹn ở công viên bên cạnh tiểu khu nhà tôi.

Lúc cậu ấy đến đã gần chạng vạng, trong công viên chỉ rải rác không được mấy người.

Bởi vì hôm qua là buổi tối, hơn nữa còn có vài người đi cùng, tôi không dám cẩn thận đánh giá diện mạo của cậu ấy.

Hôm nay thì khác, chỉ có hai chúng tôi, tôi có giở trò lưu manh thế nào cũng không sợ.

Cho nên từ sau khi Chu Kỳ xuất hiện, tôi vừa có cơ hội là nhìn chằm chằm cậu ấy.

Tuy rằng tôi vẫn gọi Chu Kỳ là chàng trai menly, nhưng thật ra cậu ấy cũng không cường tráng, thậm chí còn có chút gầy gò, chỉ là lấy chiều cao của cậu ấy đặt ở đó, đối với tôi mà nói quả thật giống như một ngọn núi nhỏ.

Hơn nữa tôi phát hiện, lúc cậu ấy cười rộ lên còn có răng nanh, kết hợp với cặp mắt luôn ướt sũng khi nhìn chằm chằm người khác kia, quả thật làm cho nai con trong lòng tôi nhảy nhót điên cuồng.

Chu Kỳ bị tôi nhìn chằm chằm thì ngại ngùng, muốn cùng tôi đi dạo một chút.

Sắp sang hè, gió ùa về mang theo hơi ấm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hoa xuân chưa tàn và hoa hè vừa mới nở nụ sương, còn có người già lướt qua khi chúng tôi sát vai đi dạo.

Trong lòng tôi đột nhiên có một sự yên bình đã lâu không gặp.

Đi qua một sân bóng rổ nhỏ, có hai cậu bé dáng dấp học sinh tiểu học đang chơi bóng rổ.

Chúng tôi đứng bên cạnh xem một lát, hai cậu bé lại đột nhiên xuất hiện tranh chấp.

Có vẻ như vì một hành động nào đó, một cậu bé nghĩ thế này, một cậu bé khác lại nghĩ thế kia.

Tôi cảm thấy có chút đáng yêu, đang bật cười trong lòng, Chu Kỳ đột nhiên bước tới.

Cậu ấy nói gì đó với hai cậu bé, sau đó nhận bóng rổ từ trong tay cậu bé, tương đối đẹp trai chuyển bóng, khoe kỹ thuật, ném rổ.

Rồi cậu ấy quay lại nhìn tôi.

Tôi lập tức đọc hiểu cậu ấy mắt của cậu ấy: mau khen em, mau khen em đi.

Tôi giở trò xấu, tôi không khen.

Chu Kỳ không nổi giận, tiếp tục chơi bóng rổ một cách đẹp trai trước mặt tôi...

Và hai học sinh tiểu học.

Có hơi buồn cười ha.

Nhưng tôi vẫn luôn đứng sau bọn họ, làm một khán giả đầy hứng thú.

Cho đến khi cậu ấy nhảy lên một lần nữa, quả bóng rổ bị mắc kẹt trên vành bóng rổ đã cũ.

Tôi nhịn không được cười ầm lên.

Học sinh tiểu học nhìn tôi, sau đó hỏi cậu ấy: "Chị ấy là bạn gái của anh sao?"

Tôi sửng sốt, vội vàng đi lên giải thích: "Chị không phải."

Chu Kỳ lại nói: "Tạm thời không phải, nhưng sau này thì khó mà nói."

Trong lòng tôi giật mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn cậu ấy.

Bởi vì vừa mới vận động, cậu ấy hơi thở dốc, từ độ cao so với mực nước biển của tôi, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra cùng với đường hàm dưới ưu việt của cậu ấy.

Học sinh tiểu học có vẻ mặt "Em hiểu rồi".

Tôi cảm thấy gò má nóng bừng, vội nói sang chuyện khác: "Cậu mau nghĩ làm sao lấy quả bóng rổ kia xuống kia kìa?"

Chu Kỳ đi lên phía trước, tôi nghĩ cậu ấy muốn nhảy lên lấy, không ngờ cậu ấy quay đầu lại: "Chị, chị lại đây."

Vẻ mặt tôi mơ hồ đi lên phía trước.

Chu Kỳ: "Đứng trước mặt em."

Tôi: ?

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng tôi vẫn làm theo.

Sau đó, dưới tình huống tôi không hề phòng bị, Chu Kỳ từ phía sau nâng lấy nách của tôi, nâng cả người tôi giơ lên.

Tôi sợ tới mức la lên kêu loạn.

Sau đó tôi ngồi lên vai Chu Kỳ.

Chu Kỳ: "Chị, chị đưa tay đẩy bóng rổ xuống đi."

Tôi: ...

Thì ra cậu ấy có ý định này!

Và tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi quả bóng rổ rơi xuống đất, hình như Chu Kỳ cũng không có ý lập tức thả tôi xuống.

Tôi ngồi trên vai cậu ấy, tầm nhìn ở một độ cao chưa từng thấy.

Chạng vạng tối, ráng chiều màu lam xen lẫn hồng nhạt nhuộm phía chân trời xa xa, gió nhẹ nhàng lay động sợi tóc.

Cách lớp vải mỏng manh, tôi cảm giác được rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay Chu Kỳ, còn có tiếng tim đập mạnh của mình.

110 hả? Ai đó đang đánh cắp trái tim tôi này.

Ngay khi tôi đang đắm chìm trong bong bóng màu hồng của trái tim thiếu nữ, tôi đột nhiên nhận ra một điều...

Bây giờ tôi đang mặc một cái váy!

Cho nên tôi ngồi trên vai Chu Kỳ, tiếp xúc thân thể với cậu ấy tôi, chỉ cách......

Một cái qυầи ɭóŧ?!!