Chương 3: ĐỘNG DỤC [21+]

Lục Bạc Yên bị đạp ngã lăn ra đất, vì cú ngã đó mà đôi giày cao gót cô ta vừa mới bấm bụng bỏ ra một số tiền cực lớn để mua cũng vì vậy mà đi đời.

Nhưng thứ khiến cô ta càng ngạc nhiên và kinh hoàng hơn chính là.

“Chị dâu? Ai là chị dâu em chứ?”

Việc Lục Kỳ Dương không nâng đỡ bất cứ ai trong họ mà chỉ giúp đỡ cô ta khiến cô gái đó sinh ra một loại ảo tưởng rằng Lục

Kỳ Dương chỉ thích cô ta, chỉ muốn yêu đương với cô ta.

Cô ta là nhất, sẽ không có bất kì một cô gái nào có thể qua mặt được cô ta mà leo lên người anh họ.

Nhưng mà...

Bạch Uyển Ngưng lúc đầu là không phản ứng kịp, nhưng sau khi load xong mấy lời mắng chửi của Lục Bạc Yên thì cô lập tức muốn mắng người.

Tuy việc làm phu nhân tổng giám đốc Lục chẳng khiến cô thích thú gì nhưng lấy việc đó ra để làm cho người khác đau khổ cũng

giúp cho Bạch Uyển Ngưng giải tỏa ấm ức trong lòng.

Cô cười mỉa mai, sau đó ngồi vững vàng trong lòng Lục Kỳ Dương.

“Đương nhiên là tôi rồi, không lẽ là cô chắc? Vậy nên em họ à, mau gọi một tiếng chị dâu cho tôi xem nào.”

Tiếng em họ Bạch Uyển Ngưng nói vừa chắc vừa dài, trực tiếp kéo những ảo tưởng giữa Lục Bạc Yên và Lục Kỳ Dương của cô nữ minh tinh đó thành không thể.

Lục Kỳ Dương lại chẳng quan tâm đến em họ hắn đang tan nát cõi lòng đến mức nào, mà lúc này hắn chỉ thấy sướиɠ điên người.

Ban đầu Lục Bạc Yên làm cho hắn tức giận, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy chuyện cô ta đến đây cũng không tới nỗi nào.

Dù sao thì việc Bạch Uyển Ngưng tự nhận cô là vợ hắn khiến hắn cảm thấy ngày hôm nay thực sự là một ngày tốt lành.

Lục Bạc Yên cắn răng đến bật máu.



“Mày... mày...”

Lục Kỳ Dương không có hứng thú với đứa em họ ngu xuẩn này nữa.

Lục Bạc Yên vốn chẳng có tài cán gì ngoài nhan sắc hơn người, nếu như hắn không giúp cô ta nữa thì chẳng mấy chốc Lục Bạc yên sẽ khiến bản thân lụn bại trong giới giải trí.

Đây là điều cô ta nên nhận vì dám xúc phạm đến vợ hắn.

Lục Bạc Yên vừa muốn chỉ thẳng tay chửi đổng thì đã bị vệ sĩ của đại thiếu gia lôi ra ngoài.

Mặc cho cô ta la hét thế nào hắn cũng mặc kệ.

“Lần sau không cần tiếp tục nâng đỡ cho cô ta nữa, nếu cô ta còn đến đây nữa thì lập tức đuổi ra ngoài.”

Quản gia nghe đến đây lập tức cúi đầu vâng dạ, sau đó ông cũng lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho vợ chồng son.

Bạch Uyển Ngưng ngồi trên chân Lục Kỳ Dương, cảm nhận được vật gì đó nóng bỏng đang chĩa vào mông cô.

“Anh!!!” Tên khốn này sao ở chỗ nào cũng động dục được vậy hả?

Bạch Uyển Ngưng vừa muốn ngồi dậy thì lại bị hắn ta đè lại.

Sau đó cảm nhận được thứ kia ngày một nóng bỏng hơn.

Lục Kỳ Dương từ trước đến nay luôn làm theo bản năng của mình, hắn sẽ không bạc đãi bản thân.

Thế nên vừa có phản ứng, hắn đã đè cô xuống bàn ăn và bắt đầu dở trò không đứng đắn.

“Á.... á.... á.... anh buông tôi ra ngay!

Buông raaaa!!!!”

Quần áo của cô chẳng mấy chốc đã bị lột sạch.



Ngay sau đó, hắn nhấc hai chân cô lên gác lên vai mình.

Bạch Uyển Ngưng khóc không ra nước mắt, vừa đưa tay ra muốn đẩy hắn thì lại bị hắn túm hai tay trói lại rồi đè lên trên.

“Ưʍ...” Cảm giác tiến vào thật sự không thể làm quen trong một sớm một chiều, nhất là thứ đó của Lục tổng như có thiên phú dị bẩm, thậm chí còn có một kích thước không bình thường.

“ư... ư.... không muốn...”

Cô xoay ngang xoay dọc, nhưng càng làm vậy càng khiến cho cảm giác tê dại được phóng đại hơn.

Lục Kỳ Dương tự biết kích thước của bản thân thật sự khó chấp nhận, thế nên hắn bèn đưa bàn tay rộng lớn ra vuốt ve lưng cô, khẽ an ủi.

“Bảo bối ngoan, không sao đâu, làm nhiều rồi sẽ quen thôi.”

Bạch Uyển Ngưng có điên mới tin hắn, cô thở hổn hển đẩy hắn ra.

“Anh... ư... ít nhất thì cũng phải đeo b.a.o

vào chứ...”

Gi ọng của cô gái nhỏ ngập tràn trong sự quyến rũ khiến cho Lục tổng chỉ muốn chết trên người cô.

lục tổng càng nghĩ càng cảm thấy máu nóng dâng trào. Cả đời này hắn cũng chỉ muốn dành cho cô. Muốn trao yêu thương cho riêng mình cô.

Hắn nhất định sẽ cùng cô sinh ra những kết tinh xinh đẹp nhất, và khiến cô cũng yêu hắn nhất mà không buông tay ra được.

Hợp đồng hôn nhân cũng đã kí, hắn không tin bằng sức khỏe hơn người của bản thân mà trong 100 ngày không thể làm cho cô lớn bụng.

Lục tổng càng nghĩ càng hăng sức, càng khiến cho Bạch Uyển Ngưng không ngừng rêи ɾỉ và bấm móng tay vào lưng Lục tổng, tạo thành những dấu vết ái muội mà chỉ những trận hoan ái mới có được.

Hắn dùng sức hơn nữa, sau đó hôn lên mí mắt cô gái nhỏ.

“Anh đã nói sẽ làm cho em mang thai mà... vậy thì đeo b.a.o để làm gì chứ?”