Chương 14: Miệng chạm vào miệng hôn ngủ ngon.

Giọng nói Lương Trấn Khiêm trầm thấp nhẹ nhàng: “Mấy ngày hôm nay em quá mức có lệ, hôn má ngủ ngon sẽ không làm nữa, anh hiện tại muốn thử phương pháp hôn vào môi, cái này có chút thân mật, nếu em không muốn anh cũng có thể hiểu được.”

Kỷ Cẩn Ni cương lên vài giây, là giống hôn môi sao? Như vậy có phải là quá thân mật rồi hay không? Vạn nhất về sau anh ấy có bạn gái… “Nếu như em không đồng ý anh sẽ đi tìm người khác sao?”

Anh nghe xong lời này chỉ muốn đánh thật mạnh vào mông cô một cái, cô gái cắn lấy môi dưới, mặt do dự… Anh nhẹ giọng nói: “Chắc vậy!” Sắc mặt kia quả nhiên là thay đổi rồi.

Kỷ Cẩn Ni ngồi thẳng dậy nửa quỳ ở trên sô pha, ôm lấy cổ anh vội vàng nói: “Không được tìm người khác, không được tìm!” Chuyện thân mật như vậy làm sao có thể để cho anh làm với người khác, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn và ủy khuất rồi.

“Cái đó không phải là do Nini không muốn làm với anh hay sao?”

“Em đồng ý! Nhưng anh phải hứa hiện tại không được có bạn gái…” Về sau cũng chỉ có thể là em, cô ở trong lòng nói thầm…

Lương Trấn Khiêm ôm lấy eo nhỏ của cô, nghe cô bá đạo mà nói, ý cười tràn ra đến đáy mắt: “Chỉ có một mình em, anh không có người nào khác, nhưng nếu như em lại làm có lệ mà không kiên trì như mấy hôm nay, anh mà giận nữa là sẽ không có dễ nói chuyện như hôm nay nữa đâu.” Tới khi đó sẽ không còn chỉ là hôn hôn cái miệng nhỏ để nguôi giận nữa, phải dùng côn ŧᏂịŧ gõ gõ mới có thể.

Nghe cô gái nhỏ giọng “Dạ” anh mới kéo cô vào trong lòng ngực, chóp mũi cụng vào nhau, bốn mắt nhìn nhau làm cô phải nghiêng đi khuôn mặt đỏ hồng, mắt hạnh đã dâng lên hơi nước mênh mông: “Làm sao lại né tránh? Không cần sợ, đây chỉ là một loại lễ tiết, ở nước ngoài thường xuyên thấy được.”

Hôn má chúc ngủ ngon đã là thân mật đến nỗi cô trong lòng mừng thầm thật là lâu, hiện tại cô thấy vui như lên trời, giấc mơ đã trở thành hiện thực, có thể hôn lên môi anh rồi, nhưng xấu hổ quá… Đây là nụ hôn đầu tiên của cô mà.

Không cần khẩn trương không cần khẩn trương… cô rũ mắt xuống quay đầu lại, tiến lên nhẹ nhàng đυ.ng vào môi anh một cái liền vội vàng rời đi, giống như không có gì, so với… Hôn má cũng không có gì khác biệt à!

Anh biết cô gái nhỏ thẹn thùng, nhưng trên môi chạm vào còn chưa có được một giây nữa, hai tay anh ôm lại hai má cô gái nhỏ, cô cũng đã thẹn thùng đến nỗi nhắm hai mắt lại, anh cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay cũng cảm nhận được da thịt trơn mềm.

Không nhìn thấy gì, lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn, trên mặt thật ngứa… Hai khuôn mặt đang dựa vào thật gần nhau, cô liền có thể cảm nhận được hơi thở của anh, hai luồn hơi thở như là đối lập nhau một vững vàng một có chút dồn dập, cô lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của chính mình, nhưng sao anh vẫn còn chưa có hôn lại vậy? Không nhịn được, cô liền muốn hí hí mắt nhìn lén, kết quả chưa kịp nhìn anh đã hôn xuống “Chụt” Nhưng sao anh hôn lại có chút ướt nóng?

Lương Trấn Khiêm nhìn cô lại đang cắn môi, ngón cái anh đem môi dưới cô cứu ra: “Đừng cắn môi.” Anh đều thương tiếc mà không có dùng sức mυ"ŧ thịt non, chủ nhân của nó lại không biết tự yêu quý. Anh mới vừa dùng đầu lưỡi liếʍ qua, vẫn là tư vị ngày hôm đó mới có thể tốt được, lướt qua như thế này chỉ làm anh thêm khát vọng mà không có tác dụng gì khác.

Nụ hôn đầu tiên của hai người đều dành cho nhau, lúc này cô lại cảm thấy như tác dụng của rượu trái cây tới chậm vậy, có chút say say, đầu nhỏ dùng sức mà cọ vào ngực anh: “Nini thích anh hai, rất thích rất thích.” Giọng nói thật nhỏ nhưng lại nói đến vô cùng rõ ràng.

Có một đôi bàn tay to đang vỗ về đằng sau lưng cô: “Anh hai cũng rất thích Nini.” Thật giống như vỗ em bé ngủ, một chút một chút mà vỗ về.

Anh đối với cô là thích như thế nào? Bỗng nhiên cô sinh ra một tia dũng khí, ánh mắt kiên định mà nhìn về phía anh: “Là thích như một người em gái hay là thích em như một người phụ nữ?” Bàn tay to phía sau lưng đã dừng lại động tác nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Em thích anh hai cũng không phải giống như một người anh, em chính là thích anh như một người đàn ông.” Giọng nói dần dần thấp xuống.

“Mỗi lần nhìn thấy anh em đều thấy rất vui vẻ, chỉ cần anh ôm em một cái buổi tối liền sẽ ngủ không được, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ có bạn gái nơi này liền đau, còn anh… Cái gì cũng không biết.”

Một bàn tay của Lương Trấn Khiêm bị lôi kéo để lên trước ngực cô, dưới lòng bàn tay thật mềm mại vô cùng mềm mại, chủ nhân của nó lại đang muốn khóc nhưng lại không khóc nhìn vô cùng đáng thương, ánh mắt lại rất cố chấp mà nhìn anh, cô chua xót không vui… Chính anh mỗi đêm cũng đều trướng đau đến ngủ không được, cô gái nhỏ đâu biết được mỗi đêm anh cũng chỉ có thể dùng hình ảnh của cô mà tự sướиɠ, vậy mà cô lại đảo ngược ủy khuất trước anh?