Chương 10: Em gái nữ sinh ngây thơ x thầy giáo bổ túc

“Thầy ơi, cảm ơn thầy không phiền mà dậy cho em làm đề này, lần này thi toán cuối cùng em cũng đạt đủ điểm tiêu chuẩn, thầy đã vất vả vì em rồi, để đáp tạ nên em tự tay làm một ít bánh quy, thầy nếm thử đi.”

Địch Oánh Oánh ngoan ngoãn đưa đĩa bánh cho thầy dạy thêm Ôn Khải. Hắn liếc nhìn Địch Oánh Oánh nhiệt tình như lửa một cái, chần chừ cũng cầm lên một cái. Hắn không có hứng thú với đồ ngọt, nhưng mà nếu như đó là tâm ý của học sinh gửi gắm, hắn cũng nể tình một chút.

“Thế nào thầy ơi, ăn ngon không?”

Địch Oánh Oánh chờ mong nhìn Ôn Khải, hắn mới cắn một ngụm, cô đã vội vàng nổi hỏi ý kiến.

“Ăn ngon, Oánh Oánh, chúng ta học bài thôi.”

Ôn Khải gật gật đầu, bánh này cũng không quá ngọt, đủ thấy được Địch Oánh Oánh là vì sở thích của hắn nên mới làm ít ngọt, hắn ăn xong liền uống một ngụm trà xanh, chính thức bắt đầu dạy học.

Địch Oánh Oánh gật đầu, đem bài thì mới được phát hôm nay ở trên lớp ra, ngồi nghe thầy giảng. Thỉnh thoảng khóe mắt liếc qua Ôn Khải một cái, trong lòng không ngừng nghi hoặc không biết khi nào mê dược cô bỏ vào đồ ăn sẽ phát tác đây.

“Oánh Oánh, đề này em nghe thầy nói đã hiểu chưa?”

Ôn Khải cầm đề mà học sinh làm sai ghi ra phương thức làm chính xác, liếc mắt nhìn cô đang thất thần, nhịn không được nói to một chút, làm Oánh Oánh bừng tỉnh.

“Nghe rồi… nhưng, thực xin lỗi thầy, em nghe không hiểu…”

Địch Oánh Oánh phục hồi tinh thần lại lắp bắp nói.

“Không sao, thầy giảng lại cho em một lần.”

Tính cách Ôn Khải rất tốt, hắn dạy thêm cho cô hơn nửa năm, chưa từng nói nặng lời.

Địch Oánh Oánh nhìn Ôn Khải, hắn lại giảng giải một lần, yết hầu khi nói chuyện lên xuống rất gợi cảm, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, đôi mắt đeo cặp kính gọng vàng, cả người toát lên hơi thở văn nhã trầm ổn.

Địch Oánh Oánh thật sự rất tò mò, người đàn ông như vậy ở trên giường sẽ là bộ dáng gì.

Cô đã pha thuốc kí©ɧ ɖụ© vào bánh quy và nước trà xanh, bây giờ có vẻ phát huy tác dụng rồi. Trên làn da trắng của thầy nổi lên hai mảnh đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi chậm rãi chảy xuống, đôi môi đỏ ửng khó nén, biểu tình mất tự nhiên, Oánh Oánh cố nén vui sướиɠ, vẻ mặt lo lắng nhìn Ôn Khải nói:

“Lão sư, có phải phòng nóng quá hả, để em chỉnh lại điều hòa.”

“Được, cảm ơn.”

Ôn Khải duỗi tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, thân thể khô nóng vô cùng, vừa nóng lại vừa khát. Hắn cầm ly trà xanh uống nốt chỗ còn lại, hy vọng có thể giảm bớt khô khát trong miệng.

“Thật xin lỗi, điều hòa nhà em chắc hỏng rồi, nếu thấy nóng quá thì thầy cởϊ qυầи áo ra đi.”

Địch Oánh Oánh sớm dập cầu dao điều hòa rồi, bây giờ làm bộ làm tịch quay ra nói tin xấu này với thầy giáo.

“Không sao, cũng chưa nóng lắm, chúng ta tiếp tục đi.”

Ôn Khải khó chịu nhăn trán, sau khi uống nước trà xong thân thể dường như càng nóng thêm, hắn lắc lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ quái trong người, tiếp tục giảng đề.

“Hôm nay thời tiết thật oi bức.”

Địch Oánh Oánh làm bộ làm tịch dùng tay phẩy phẩy quạt, lầm bầm nói xong liền cởϊ áσ khoác ra, mặc mỗi cái áo ba lỗ ngồi đối diện Ôn Khải.

Hắn giương mắt liếc nhìn cô một cái, áo trắng bó sát người, làm lộ ra bộ ngực lớn cùng đường cong hoàn mỹ, từ cổ áo lộ ra khe ngực sâu hun hút, làm người ta không thể không kinh ngạc, ở độ tuổi này, bộ ngực lớn thế này thật vượt mức quy định.

“Thầy?”

Địch Oánh Oánh thấy tầm mắt hắn dừng trước ngực mình, cố ý vặn vẹo làm đôi vυ" run rẩy đung đưa, như muốn nhảy ra từ bên trong.

“Thật xin lỗi, thầy đang mải suy nghĩ…”

Nhận ra mình thất thố, Ôn Khải nhắm mắt lại vứt bỏ tạp niệm. Thế nhưng khi mở ra, mắt lại không nhịn được liếc đến người con gái trước mắt.

Thân thể hắn khô nóng đến mức không thể chuyên chú giảng bài nổi, dươиɠ ѵậŧ dưới đũng quần bắt đầu đứng thẳng lên thành một cục lớn ở đũng quần, hai người ngồi đối diện nhau chỉ cách một cái bàn, Địch Oánh Oánh cố ra vẻ ngây thơ, một bàn tay chống lên đầu, một tay nghịch bút chì, làm bộ nghiêm túc nghe giảng, hai chân ngồi vắt chéo đung đưa, mũi chân thỉnh thoảng cọ qua cẳng chân Ôn Khải, hương thơm thiếu nữ trên người Địch Oánh Oánh thoang thoảng bay vào mũi hắn, khiến tâm thần hắn nhiễu loạn. Ôn Khải hít sâu một hơi, cố gắng trấn định làm như không có gì phát sinh. Hắn không biết nên làm gì bây giờ, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Tay Oánh Oánh cầm bút chì nghịch rơi xuống dưới bàn, cô phản ứng nhanh chóng, trước khi Ôn Khải còn chưa cả kịp phản ứng lại đã cong lưng chui xuống dưới bàn nhặt bút.

Cô ngồi xổm dưới bàn, nhìn không sót thứ to lớn đang nhổm lên ở giữa háng hắn, khóe miệng dâng lên độ cong đắc ý. Cô cũng không nghĩ gì tới nhặt bút nữa, mà xoay mặt hướng đến đũng quần hắn.

Chờ Ôn Khải phản ứng lại, đầu cô đã ở dưới gầm bàn ghé vào giữa hai chân hắn, đôi mắt vô tội căng thẳng ngước lên nhìn hắn nói:

“Thầy ơi… sao chỗ này của thầy lại phồng lên rồi?”