Chương 17: Nữ khách hàng giả say

Editor Mạnh Thường Ca

Rạng sáng là thời điểm con người mệt nhất, Mạc Hi chảy nước mắt ngáp cố gắng cưỡng ép mình lấy lại tinh thần tỉnh ngủ. Bởi vì đồng nghiệp xin nghỉ, nên cửa hàng tiện lợi đêm nay chỉ còn mình hắn trực ban. Tuy rằng khu phố này trị an tốt nhưng ban đêm rất dễ phát sinh chuyện, nên hắn không thể thiếu cảnh giác được. Mạc Hi xoay người rót cho mình một ly cà phê nóng để nâng cao tinh thần, khi hắn đang quay người đảo cà phê, cửa hàng tiện lợi vang lên âm thanh chuông cửa, Mạc Hi quay người lại, khách hàng vừa mới vào cửa hàng là một thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ.

Cô gái đi đến chỗ tủ lạnh bày đồ uống, Mạc Hi cũng không quá để ý, cho tới mười phút trôi qua, cô gái kia vẫn chưa có động tĩnh nên hắn muốn tiến đến xem sao. Hắn cảnh giác việc có thể xảy ra, ở cửa hàng cũng hay có người trộm đồ, liền bày ra vẻ mặt hung ác một chút cầm lấy một chiếc ghế phòng thân đi tới. Nhưng điều làm Mạc Hi khϊếp sợ nhất chính là thiếu nữ đến cửa hàng tiện lợi không phải trộm đồ mà là tới đây để ngồi tự sướиɠ thủ da^ʍ.

Mạc Hi không thể tin được vào hai mắt của mình, cô gái vừa rồi đi vào kia bây giờ quần áo hở hang, ngồi dưới đất dựa lưng vào tủ lạnh ngón tay tự thọc vào rút ra ở chính giữa lỗ l*и, tay còn lại xoa trên bộ ngực sữa của mình, ánh mắt mê ly phê tình, xem ra là say rượu quá rồi.

Mạc Hi chưa tới gần đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, mặc kệ ra sao ở cửa hàng cũng không thể làm ra loại chuyện này được.

“Tiểu thư, thực xin lỗi, cô không thể ở chỗ này… tự an ủi.”

Mạc Hi tiến lên hảo tâm nhắc nhở, thiếu nữ nghe vậy ngón tay dừng động tác lại ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy.

“Tiểu thư… Cô, cô định làm gì…”

Mạc Hi nhìn cô gái hoảng sợ, hắn chưa kịp phản ứng gì cô đã ôm chặt lấy hắn.

“Nóng quá… người ta muốn…”

Thiếu nữ bắt lấy tay Mạc Hi đặt lên bộ ngực sữa của mình, hắn sợ tới mức không dám động đậy, chẳng lẽ là âm mưu kiểu mới sao? Mạc Hi giãy giụa khỏi ngực cô trốn thoát, nhưng vô tình lại đẩy cô ngã ra đất… hắn sợ hãi liên tiếp lùi vài bước, kéo khoảng cách giữa cô gái xa lạ ra một chút.

Thiếu nữ ngã ngồi trên mặt đất, cô cũng mặc kệ ngồi đó rồi mở tủ lạnh ra lấy một lọ nước khoáng. Cô mặc váy ngắn đến tận bẹn, bởi vì ngồi xuống co lên tới tận trên eo, cô ngồi đối diện Mạc Hi chủ động tách hai chân mình ra, đem l*и da^ʍ bại lộ hoàn toàn trước mắt hắn. Mạc Hi nhìn cô gái trẻ mê người, lại nhìn đến nhục huyệt hấp dẫn nuốt nuốt nước miếng, thiếu nữ dùng hai ngón tay tách môi l*и, nhét đầu chai nước khoáng vào l*и mình.

“A… Thật lớn… Căn bản không đi vào nổi…”

Biểu tình của thiếu nữ có chút thống khổ và dâʍ đãиɠ, mặc dù cô đã chọn đầu vào nhỏ hơn phần đuôi chai, nhưng đối với lỗ l*и nhỏ hẹp thì đầu chai vẫn là quá lớn.

Mạc Hi dại ra đứng nhìn cô gái, ánh mắt nhìn theo động tác của cô mà trong lòng hơi nhảy lên… tuy rằng trong đầu đã kết luận đây là một dạng âm mưu ăn trộm kiểu mới gì đó… nhưng hắn vẫn luyến tiếc rời mắt đi. Hắn luôn tự nhủ trấn an mình rằng chỉ cần mắt thấy tay không động, âm mưu gì cũng không sợ.

“Nhột… em rất muốn… tiểu ca ca… giúp em…”

Thiếu nữ vất cả một lúc cuối cùng miễn cưỡng nhét được phần nắp chai nước khoáng vào l*и, một tay đỡ chai, một tay xoa nắn trên vυ" lớn, hơn nữa còn dùng đầu ngón tay kẹp nắn đầṳ ѵú đỏ bừng sưng cứng lên. Ánh mắt dâʍ ɖu͙© mê ly nhìn Mạc Hi, đầu lưỡi phẫn nộ vươn ra liếʍ liếʍ câu dẫn hắn.

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, cũng không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, l*и da^ʍ của mỹ nữ cũng không phải ai cũng được ȶᏂασ… Mạc Hi dặn lòng không được để mỹ nhân dâʍ đãиɠ này mê hoặc, nhưng hai chân lại không tự chủ bước tới gần cô hơn. Có lẽ đây là ngoại lệ trong truyền thuyết, hắn gặp được cơ hội tốt đặc biệt như vậy. L*и đã dâng lên đến tận mồm, chần chừ gì mà không ăn?