Chương 10: Tại Sao Có Thể

""Tôi đang ở quán bar Hoàng Hôn, chú, một lúc nữa tôi..."" Một lúc nữa tôi sẽ trở về. Nam Hâm còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị A Cửu đυ.ng phải, rơi lăn lóc dưới đất.

Cô ngồi xuống nhặt điện thoại, A Cửu lập tức đè lên người cô đến nỗi không thở nổi.

Chờ A Cửu tỉnh lại, cô nhất định phải tính sổ cho bằng được!

Đứng đón xe ven đường, không có xe trống, cũng không có xe đi tới.

Ước chừng nửa tiếng sau, Kiều Mộ Bắc xuất hiện như một vị thần cứu vớt Nam Hâm, khuôn mặt lạnh tanh, nói: ""Lên xe.""

""Chú, bạn tôi uống say rồi."" Hai con mắt thoáng hiện vẻ xin giúp đỡ.

""Em lên xe trước đi."" Kiều Mộ Bắc đi tới đỡ lấy A Cửu, thể trọng của A Cửu đè lên Nam Hâm làm cho cô sắp mệt chết rồi.

Nam Hâm giúp mở cửa xe, sau đó mới lên xe.

Vừa bước lên xe, Nam Hâm nhìn qua cửa sổ xe đã thấy được A Cửu đang mãnh liệt hôn chú Kiều!

Nam Hâm lập tức phát điên lên, A Cửu chết tiệt, cô muốn gϊếŧ A Cửu!

Lái xe tới cửa trường học.

Kiều Mộ Bắc nhíu mày nhìn A Cửu đang nằm ở ghế sau: ""Cậu ta ở phòng kí túc xá nào vậy?""

Cô còn đang nổi nóng chuyện A Cửu hôn chú, làm sao có thể để cho chú phục vụ đưa cậu ta đến kí túc xá được chứ!

""Đưa A Cửu cho chú bảo vệ ở đó là được rồi, chú bảo vệ sẽ đưa cậu ta về phòng ký túc xá."" Đáy mắt Nam Hâm còn bốc lửa ngùn ngụt, cô chịu đựng không nhìn A Cửu, sợ là càng nhìn sẽ càng nổi giận!

Để lại A Cửu cho bảo vệ trường học, Kiều Mộ Bắc cùng Nam Hâm liền trở về nhà trọ.

Ánh mắt Nam Hâm vẫn còn nhìn chằm chằm môi Kiều Mộ Bắc, mà cho đến khi trở về phòng trọ, đóng cửa lại, cô mới chép miệng, con ngươi mờ mịt, mềm mại gọi: ""Chú.""

""Ai bảo em ăn mặc như thế này đi tới quán bar hả?"" Kiều Mộ Bắc nghiêm túc hỏi.

Vừa rồi khi ở cửa quán bar, anh nhìn thấy khi Nam Hâm đỡ lấy A Cửu, nếu như không phải bởi vì trước đó anh đã từng gặp A Cửu, thì chắc chắn anh sẽ không nhận ra được Nam Hâm khi mặc một chiếc váy đỏ rực, đội một bộ tóc giả, còn trang điểm như vậy. Lúc đỡ lấy A Cửu cô còn khom lưng xuống, phía trước đã sắp bị người ta nhìn thấy hết, lập tức cảm thấy cô không có gia giáo.

Trước đó chú Kiều nói chuyện với cô đều là vẻ dịu dàng cùng với nụ cười nhạt, Nam Hâm tức giận quát: ""Chú đừng chuyển dời lực chú ý của tôi, hôm nay chú đã hôn A Cửu!"" Cô tiện tay lấy bộ tóc giả trên đầu xuống rồi ném qua một bên, đá văng đôi giày cao gót đang đi trên chân ra.

Đừng tưởng rằng anh tức giận thì cô sẽ không cân nhắc nặng nhẹ mà quên đi chuyện này!

""Cậu ta là con trai."" Anh thu lại ánh mắt, bình ổn lại thần sắc, nhàn nhạt trả lời một câu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế salon.

Giống như chuyện cỏn con vậy.

Nghe anh trả lời như thế, Nam Hâm vô cùng tức giận, đột nhiên nhào về phía Kiều Mộ Bắc đang ngồi trên ghế sô pha.

Kiều Mộ Bắc vừa vươn tay lấy bình cà phê, lại bị cô đột nhiên nhào tới, không chút phòng bị làm cà phê đổ đầy đất.

""Em đang làm gì vậy?"" Anh nhíu mày hỏi.

Trương Nam Hâm nằm sấp trên người anh không chịu dậy, thở phì phò rồi sưng mặt lên: ""Tôi muốn lau sạch sẽ giúp chú!""

Đôi môi mỏng của anh vừa hé mở còn chưa phát ra âm thanh nào, cô đã nhanh chóng hôn tới, còn gặm cắn một chút.

""Xuống nhanh nào, đừng làm loạn!"" Kiều Mộ Bắc lạnh lùng nói. Bàn tay của anh kiềm chế đặt lên bờ vai của cô, để cô giữ khoảng cách với anh.

Nhìn thấy anh sắp nổi giận, Nam Hâm mới ngoan ngoãn bò xuống.

Cái ông chú già này, đúng là không hiểu chuyện tình cảm!

Cô đứng dậy, trở về phòng, đóng cửa, đi ngủ.

Kiều Mộ Bắc cho rằng vẻ nghiêm túc quá đà của anh đã hù dọa cô, nên lại khôi phục ngữ khí bình tĩnh, nói vọng từ ngoài cửa phòng cô: ""Em còn chưa tắm rửa đâu đấy, tắm rửa xong rồi hẵng đi ngủ tiếp.""