Chương 11: Tràn Ngập Tình Yêu

Buổi sáng, Nam Hâm vừa rời giường mở cửa đã thấy chú Kiều đứng ở trước cửa phòng cô, cô liền chào một tiếng: ""Chú.""

""Đi rửa mặt rồi ăn sáng đi."" Kiều Mộ Bắc quay người đi về bàn ngồi xuống.

Xin lỗi là cô còn ngái ngủ nên không nhìn thấy được vẻ mặt của anh như thế nào, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ cũng không tức giận.

Giờ phút này Nam Hâm vô cùng hối hận, khi ở chung một mái nhà của chú Kiều, mỗi ngày khi ngủ cô đều không đóng cửa, vậy mà đêm qua cô lại đóng cửa!

Trước đây vào ban đêm, cô đều ngủ khỏa thân, nghĩ đến việc chú Kiều lớn tuổi thấy được thân thể mềm mại của cô nhất định sẽ không thể cầm lòng nổi. Vậy mà chú Kiều lại chưa từng bước vào phòng của cô trong lúc cô ngủ dù chỉ một lần!

Đang ngậm lấy bàn chải đánh răng, Nam Hâm bỗng nhiên sáng mắt lên, nhanh chóng uống nước súc miệng rồi chạy ra nói với Kiều Mộ Bắc: ""Chú, hôm nay chú không phải đi làm sao?"

""Hôm nay là ngày nghỉ."" Kiều Mộ Bắc cầm lát bánh mì nướng, nhàn nhã cắn ăn.

""Quá tốt rồi, tôi không cần phải ở nhà một mình nhàm chán nữa."" Trên mặt Nam Hâm tràn ngập ý cười.

Làm người vợ mỗi ngày đều chờ chồng bận rộn trở về nhà thật sự quá cực khổ rồi, loại cảm giác này Nam Hâm cảm thấy mình đã được cảm nhận sâu sắc.

Cơm nước xong xuôi, Nam Hâm chủ động đi rửa chén.

Nam Hâm khe khẽ hát, đi vào phòng thay một bộ quần áo, đi qua thư phòng thì thấy Kiều Mộ Bắc vừa mở video hội nghị, cô nhếch miệng, đây mà gọi là nghỉ ngơi sao? Rõ ràng chính là làm việc ở nhà.

Cô đi rót cho anh một tách cà phê, rồi rón rén để ở bên cạnh anh, sau đó tìm mấy quyển tạp chí thời thượng ra đọc.

""Ra ngoài."" Kiều Mộ Bắc ngước mắt nhìn cô.

""Tại sao?""

""Em ở đây sẽ ảnh hưởng tới tôi."" Anh bỏ bút trong tay xuống, đan hai bàn tay vào nhau.

Nam Hâm thề cô chưa từng yên tĩnh như vậy bao giờ, tất cả đều là vì sợ sẽ quấy rầy tới chú Kiều. Nhiều nhất thì cũng chỉ phát ra âm thành lật tạp chí mà thôi.

Hai mắt trừng lớn đầy vẻ lên án, cô chép miệng, tiện tay ném tạp chí qua một bên, đi ra ngoài.

Nam Hâm đi tới phòng khách, tiện đá vào chiếc ghế sô pha bằng da thật, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Mộ Bắc vang lên: ""Không phải em muốn đi ra ngoài sao? Đứng cạnh ghế sô pha làm gì chứ?""

Nam Hâm quay người lại nhìn anh, anh mặc áo khoác lại, trực tiếp đi ra ngoài.

""Chú, không phải chú vừa mới đuổi tôi ra ngoài sao, đây là muốn chúng ta cùng đi ra ngoài à?"" Nam Hâm chớp chớp đôi mắt lấp lánh nước, nhảy cẫng lên vài cái.

Gương mặt phấn nộn của cô cũng là búng ra nước, Kiều Mộ bắc xoa xoa đầu cô, cười nhạt: ""Hôm qua là tôi không tốt, tôi không nên tức giận với em.""

Tại sao lại cảm thấy thái độ khách khí này của anh vô cùng xa cách chứ.

Nam Hâm cố che giấu nỗi mất mát trong đáy mắt.

Xe dừng lại ở cổng trung tâm thương mại, Kiều Mộ Bắc đưa Nam Hâm đi mua đồ ăn.

Thường ngày cơm trưa ở đây là thím Ngô tới nấu cơm rồi quét dọn vệ sinh, hôm nay Kiều Mộ Bắc ở nhà, mà còn mang theo Nam Hâm cùng đi mua thức ăn nữa, đây chính là cảm giác vợ chồng, cảm giác tràn ngập tình yêu nha!

Nam Hâm nhìn góc nghiêng mặt của Kiều Mộ bắc, hai con mắt rạng rỡ hiện ra ánh sáng nhấp nháy.

Càng nhìn càng cảm thấy chú Kiều đẹp trai!

""Em muốn ăn chút gì không?"" Kiều Mộ Bắc dừng bước, đưa tay chọn lấy thịt bò rồi đặt vào trong xe đẩy, liếc nhìn Nam Hâm đứng bên cạnh.

""Chú!"" Nam Hâm thốt lên.

Bên cạnh có mấy bác gái nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, liền nhìn bọn họ đầy vẻ chế nhạo, cười không ngậm được mồm.

Kiều Mộ Bắc nhìn cũng không thèm nhìn Nam Hâm, tự mình đẩy xe bước dài chân đi trước.

Mặt chú Kiều không có biểu cảm gì, vậy là có ý gì nhỉ?