Chương 13: Chỉ Là Nhỏ Một Chút Thôi

Thủ đô, Kiều gia.

Kiều Mộ Bắc nhìn mẹ Kiều, hỏi: ""Ông nội ở đâu ạ?""

Lái xe cả một buổi tối, sắc mặt của anh có vẻ hơi mệt mỏi.

""Anh trai, ông nội không có chuyện gì. Là mẹ muốn lừa anh trở về đó, mẹ có chuyện muốn hỏi anh."" Kiều Niệm Vũ cười khanh khách, bật dậy từ ghế salon.

Trên mặt mẹ Kiều đầy vẻ lúng túng, cười: ""Cũng không phải là mẹ cố ý lấy thân thể của ông nội con ra nói đùa.""

Năm nay ông nội Kiều gia đã chín mươi sáu tuổi, thân thể vô cùng khỏe mạnh. Nhưng mà vì đã lớn tuổi, hoa mắt ù tai là lẽ tự nhiên, còn về phần hôm qua mẹ Kiều gọi điện thoại cho Kiều Mộ Bắc nói ông nội nhập viện rồi, thì chỉ đơn giản là nói dối.

""Anh, mẹ đã tìm thầy giáo biết đọc môi."" Cô nói, trên mặt còn tràn đầy vẻ kích động, cười cười cầm điều khiển mở Tivi LCD ra, phát đoạn băng ghi hình cô lấy được từ trong siêu thị. Chỉ vào Trương Nam Hâm trong đó: ""Giữa ban ngày ở trong siêu thị vậy mà chị ấy cũng dám nói câu như thế.""

""Băng ghi hình này lấy ở đâu ra vậy?"" Con mắt anh nhanh chóng hiểu rõ tất cả, thu mắt lại, nhìn không ra được một chút cảm xúc nào.

Mẹ Kiều lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Kiều Niệm Vũ đã nhanh chóng cướp lời nói: ""Anh, hiện giờ mọi người muốn chất vấn anh. Mẹ còn cho rằng anh đi công tác ở thành phố A chính là để ở bên cạnh vị hôn thê của anh nhiều hơn một chút đó.""

Không nghĩ tới lại khiến cho mọi người bất ngờ như vậy.

""Mộ Bắc, nếu như con thích cô gái này thì nói với mẹ. Gia đình của cô gái này cũng không tệ, ông ngoại Tô lão gia chính là thế gia dòng dõi Nho học ở thành phố B Giang Nam."" Mẹ Kiều nhìn Trương Nam Hâm trên màn hình TV.

Kiều Niệm Vũ thầm nói thêm một câu: ""Chỉ là hơi nhỏ tuổi một chút.""

""Ông nội đang ở đâu ạ?"" Kiều Mộ Bắc cởϊ áσ khoác ra rồi treo ở một bên hỏi.

Đối với những chuyện hai người này nói, anh ngoảnh mặt làm ngơ.

Kiều gia muốn điều tra một người thì cũng chỉ là chuyện trong mấy tiếng đồng hồ. Kiều Niệm Vũ vừa cảm thấy hưng phấn lại cảm thấy thấp thỏm, hôm qua theo dõi Kiều Mộ Bắc, cũng không biết là có bị phát hiện hay không, cho nên không có cách nào khác đành đi tìm camera giám sát, mang bằng chứng trở về.

""Ông nội con đang luyện chữ ở trong thư phòng."" Mẹ Kiều bưng khay trà bày chén sứ thanh hoa, ngước mắt nói với anh.

Kiều Mộ Bắc liền trực tiếp đi lên lầu.

Kiều Niệm Vũ rời khỏi chỗ, ngồi xuống bên cạnh mẹ Kiều, nói: ""Mẹ, hôn nhân không phải là trò đùa. Huống hồ mẹ còn quen biết cha mẹ vị hôn thê của anh ấy nữa. Tại sao mẹ lại có thể tùy tiện thay đổi ý kiến như vậy được, việc này nếu cha biết được sẽ tức giận đó.""

Mẹ Kiều trách cô một chút, nhéo nhéo mặt cô: ""Con mau chóng trở về phòng đi ngủ đi.""

Kiều Niệm Vũ trở về trước Kiều Mộ Bắc mấy tiếng, thế nhưng lòng hiếu kỳ của cô đang dâng lên cao, nếu không làm rõ chuyện này thì cô làm sao có thể ngủ yên được chứ.

Về đến phòng, Kiều Mộ Bắc mang điện thoại di động đi sạc, khi khởi động máy, lập tức hiện ra thông báo hơn 53 cuộc gọi nhỡ, cùng với 105 tin nhắn.

Cũng chỉ là một buổi tối mà thôi, cô vẫn luôn tìm anh sao?

Mở khóa điện thoại, ngón trỏ thon dài trượt một cái, tùy ý mở mấy tin nhắn đầu tiên. Đều là những câu hỏi anh đang ở đâu, tại sao lại không nghe điện thoại.

Mẹ Kiều đi vào phòng bếp bưng một bát canh sâm lên lầu, dịu dàng cười nói: ""Mộ Bắc à, cả một đêm qua con không được chợp mắt rồi, thím Ngô vừa nấu xong canh sâm, con uống nhân lúc còn nóng rồi nghỉ ngơi đi.""

Kiều Mộ Bắc bỏ điện thoại xuống, nhận lấy bát sứ trắng trong tay bà, ực một cái uống cạn: ""Mẹ, sau này mẹ cũng đừng quan tâm chuyện của con nữa.""

""Mẹ cũng không muốn quản, thế nhưng mà ai bảo trước đây con bị hồ ly tinh kia mê hoặc, đến bây giờ cũng không chịu kết hôn. Ông nội con cũng mong chờ có thể sớm ngày được bế cháu trai rồi đó."" Dừng lại một chút, bà nheo mắt cười nói: ""Cháu ngoại của Tô lão gia, nhìn xem cũng không tệ đâu.""

""Con mệt rồi.""

""À, vậy con đi nghỉ đi."" Mẹ Kiều đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.