Chương 19: Chú Là Người Xấu

Kiều Mộ Bắc đặt Nam Hâm vào trong xe rồi chở về tiểu khu, sau đó lại ôm lấy Nam Hâm, đặt vào tận giường.

Nam Hâm kéo lấy chăn rồi bọc mình lại thật chặt, ngay cả đầu cũng không để lộ ra.

Kiều Mộ Bắc nhíu mày, đưa tay giật cái chăn ra: "Làm như vậy em sẽ không thể hô hấp được."

"Không thể hô hấp thì không thể hô hấp, tôi không muốn phải nhìn thấy chú, chú cùng người đàn ông mập kia đều là người xấu!" Nam Hâm trần như nhộng nói với giọng buồn buồn, tràn đầy tủi thân.

Nghĩ lại, hiện giờ trong lòng Nam Hâm đều cảm thấy vô cùng hối hận vì không đá một phát vào em trai của tên đàn ông mặt vuông mập mạp xấu xa kia, khiến gã ta không thể nào giao hợp được nữa.

"Thật xin lỗi." Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói ra một câu như vậy, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Hôm nay cô đã bị dọa đến kinh sợ, anh không nên nhẫn tâm đuổi cô đi như thế.

Nam Hâm lộ mặt ra, đáy mắt đã ngập nước: "Chú, tại sao chú lại chán ghét tôi như vậy?"

"Không được suy nghĩ bậy bạ." Kiều Mộ Bắc cúi người, gạt một sợi tóc bên phía thái dương của cô.

Anh thích nhìn cô cười, thích lúc cô nũng nịu với anh, thích cô mặc kệ liêm sỉ mà quấn lấy anh.

Nam Hâm nghi ngờ không hiểu mà chớp mắt nhìn anh, chờ đợi câu sau của anh.

Kiều Mộ Bắc lấy đầu ngón tay thon dài vẽ lấy xương lông mày của cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Cô bé ngoan, ngủ đi."

Lần này đuổi mà cô không đi, vậy thì cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.

Giọng nói của Kiều Mộ Bắc rất êm tai, mang theo hương vị mê hoặc, Nam Hâm nghe lời nhắm mắt lại.

Mãi cho đến khi Nam Hâm hô hấp đều đều, ngủ say, Kiều Mộ Bắc mới giúp cô kéo tấm chăn trên người cô xuống một chút. Anh biết cô sợ nóng, ban đêm thường không mảnh vải che thân mà đi ngủ, còn đạp chăn trên người sang bên cạnh.

Điện thoại vang lên, Kiều Mộ Bắc đứng dậy đi ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi mới nhận điện thoại.

"Mấy người kia, tôi đã phái người đi điều tra những vụ án mà bọn họ chọc phải. Cho nên đã công khai xử lý, hiện giờ người đều đã bị đưa đi tạm giam. Xử lý như vậy, đại luật sư Kiều anh đã hài lòng chưa?" Mục Quân có ý kéo dài âm cuối của "Đại luật sư Kiều" ra.

Vụ án trên người bọn họ Kiều Mộ Bắc cũng biết, hôm nay mời Kiều Mộ Bắc tới quán bar chính là để lôi kéo Kiều Mộ Bắc.

Kiều Mộ Bắc chậm rãi nói một câu: "Trong tay tôi có chứng cứ phạm tội của bọn họ, ngày mai anh cử người tới chỗ tôi lấy đi." Dừng một chút, nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ: "Xử lý mấy người đó không thể nhân đạo được."

"Đại luật sư Kiều, tôi cũng không đành lòng ra tay kiểu đó, người ta động lòng háo sắc, thế nhưng mà cũng chưa chạm tới cô gái đó dù chỉ một chút, còn bị cô gái đó đánh rất thảm, đầu cũng chảy cả máu." Mục Quân cười nói.

Vẻ mặt của Kiều Mộ Bắc đã nhu hòa đi rất nhiều, khóe miệng nhướng lên cười nhạt. Nhìn thấy tên đàn ông mặt vuông mập mạp kia là anh liền biết.

Nếu như đã động vào, thì không thể nào chỉ đơn giản là không được xử lý nhân đạo.

Một lúc lâu sau, Mục Quân cũng không nghe thấy Kiều Mộ Bắc lên tiếng, bèn mở miệng nói: "Để tôi sắp xếp người đi làm."

"Ừm."

Mục Quân nổi lòng hiếu kỳ: "Cô gái đó là ai vậy? Có phải là đại luật sư Kiều đã thích cô ấy rồi không? Ở cùng anh trong cùng một cơ quan, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh nổi trận lôi đình như thế. Vậy thì xem như đúng rồi..."

Không đợi Mục Quân nói hết câu, Kiều Mộ Bắc đưa tay nhấn nút màu đỏ, cúp máy.