Chương 2: Có Nhớ Tôi Không

Linda tiến đến gõ cửa: ""Trương tổng, có vị luật sư Kiều Mộ Bắc muốn gặp chị.""

Nam Hâm gấp tài liệu lại, để sang một bên, dùng ngữ khí vô cùng già dặn nói một câu ngắn gọn: ""Mời anh ấy vào.""

Sau khi Linda đi ra ngoài, cô tìm ở trong ngăn tủ ở một góc khác, lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn mà cô đã ký tên.

Đoạn quá khứ này đã bị vùi lấp theo thời gian, bây giờ người bên canh cô đều là những khuôn mặt mới, những người biết được quá khứ của cô lại không nhiều, cũng không ai nhắc đến.

Tiếng đập cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của anh, nhưng chỉ là một thoáng rồi lập tức rời đi.

Giữa lông mày tràn ngập vẻ hững hờ, cô khách sáo nói: "Mời ngồi."" Sau đó tiện tay đưa giấy thỏa thuận ly hôn đến bên cạnh Kiều Mộ Bắc.

Kiều Mộ Bắc mặc âu phục phẳng phiu, ánh mắt hạ xuống nhìn lướt qua một chút, nhìn thấy một cụm từ lớn bắt mắt: ""Thỏa thuận ly hôn"".

Anh ném giấy thỏa thuận ly hôn sang một bên.

Cô nhả một làn khói, đôi môi đỏ kiều diễm bật mở: ""Ký tên đi.""

""Em học hút thuốc từ lúc nào vậy?"" Ánh mắt thâm thúy của Kiều Mộ Bắc nhìn thẳng vào cô.

Trương Nam Hâm lập tức hít một hơi, rồi dí điếu thuốc vào gạt tàn, dập tắt nó: ""Đã được mấy năm rồi.""

Ngừng lại một chút, rồi mang theo giọng nói giễu cợt, khóe mắt liếc xéo anh: ""Sao vậy? Quan tâm em sao?""

Anh quay lại chủ đề ban đầu: ""Liên quan tới vụ án công nhân té lầu ở khách sạn của quý công ty, anh hi vọng em có thể nói toàn bộ mọi chuyện cho anh biết.""

""Người trực tiếp phụ trách chuyện này là Tiểu Vương, thư ký Linda của em còn rõ hơn cả em, anh đi tìm bọn họ rồi hỏi là được rồi."" Trương Nam Hâm đứng dậy từ ghế sô pha.

Ý này chính là đang yên lặng hạ lệnh đuổi khách.

Kiều Mộ Bắc xé nát giấy thỏa thuận ly hôn rồi ném mạnh vào thùng rác, cười hòa nhã, nói: ""Ngoan, đừng cáu kỉnh mà làm loạn.""

Trước đây khi cô nóng giận, anh đều dùng kiểu giọng điệu này, cực kỳ giống như đang dỗ trẻ con.

""Em đã kết hôn rồi, vẫn là khuyên anh nên ly hôn đi, nếu không chuyện này bị lan rộng ra, thì mặt mũi của đại luật sư Kiều đây cũng không còn đâu. Trong máy vi tính của em vẫn còn giấy thỏa thuận ly hôn đã được đóng dấu ổn thỏa. Không phải anh là luật sư sao, anh tự viết một phần đi, liên quan tới phương diện tài sản, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng thì em đều có thể thỏa mãn anh."" Ngữ khí của cô giống như đang đàm phán trên thương trường vậy.

Nghe đến đây, Kiều Mộ Bắc đột nhiên dùng sức đè cô xuống ghế sô pha, đôi môi mỏng như có như không lướt qua môi của cô, mang theo vẻ mập mờ vô hạn: ""Em có nhớ anh không?""

Trương Nam Hâm nhẹ nhàng trả lời lại một câu, mang theo ý cười: ""Có, em nhớ anh chết đi được.""

Có thể cười nói ra lời này, thì không phải là không hận, mà là đã hận đến tận xương tủy rồi.

Kiều Mộ Bắc giật mình đối diện với tầm mắt của cô, chậm rãi đứng dậy, buông lỏng hai bàn tay đang giữ chặt đôi vai của cô. Nụ cười trên mặt ngưng đọng lại trong chốc lát, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, anh đưa đầu ngón tay lạnh buốt vén lấy vài sợi tóc đang tản mát trên trán của cô, thanh âm trầm thấp vang lên: ""Ngoan, đừng dùng giọng nói này để nói chuyện với anh, nếu không thì em cũng biết rồi đấy.""

Chuyện cũ lập tức rõ mồn một trước mắt, trước đây khi anh nói lời này chính là trừng phạt khiến cô không xuống nổi giường.

""Bốn năm rồi, anh rất nhớ em."" Đầu ngón tay Kiều Mộ Bắc vẽ lấy hình dáng của cô, cuối cùng, đầu ngón tay dừng lại trên bờ môi cô, khuôn mặt ngứa ngáy cuối cùng cũng không chịu được nữa, lập tức há miệng cắn mạnh ngón tay của anh.

Cắn ngón tay của anh mang theo nỗi tức giận, bên trong miệng lập tức tràn ngập hương vị sắt rỉ...

Bốn năm xa cách, cô đã không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch nữa...