Chương 27: Cuối Cùng Cũng Đuổi Rồi

Sáng sớm hôm qua khi cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của chú Kiều. Nam Hâm cảm thấy, chú Kiều nhất định muốn để cô không gặp được anh, qua một thời gian dài thì sẽ từ bỏ.

Cô cắn cắn đầu bút, chăm chú nghe giảng bài.

Bên cạnh Nam Hâm, người cùng nghe giảng bài cùng ngoại trừ A Cửu ra còn có thêm Tô Nghị.

Thẻ của Tô Nghị bị khóa, thế là trở thành một người không có việc làm.

Không có nguồn kinh tế, toàn bộ đều nhờ Nam Hâm nuôi, hiện giờ Tô Nghị ở trong căn hộ của Kiều Mộ Bắc, may mắn là Nam Hâm còn có chìa khóa, nếu không đường đường là Tô thiếu thì vẫn phải ra đầu đường ngủ.

Giảng viên lên lớp, Nam Hâm hiếm khi nghe giảng nghiêm túc như vậy, chỉ là bên cạnh vẫn luôn có tiếng chuông thông báo điện thoại vang lên, vang đến lần thứ ba thì Tô Nghị tắt điện thoại đi, ném qua một bên.

Đến khi tan học, Nam Hâm liếc xéo Tô Nghị: "Có phải là chị Lam gọi điện thoại cho anh không?"

"Không phải, là có công ty thông báo anh đã được tuyển rồi, để cho anh đi làm." Tô Nghị vuốt vuốt điện thoại trong tay, hững hờ nói.

Nam Hâm đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, khởi động máy, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: "Anh không trở về nhà, chẳng lẽ lại thật sự để em nuôi anh hay sao? Có công việc thì tại sao lại không đi!"

Mấy thành phần cậu ấm trời sinh đều có thói hư tật xấu, mà Nam Hâm ghét nhất định là loại trắng trắng mềm mềm, vai không thể khiêng tay không thể nâng, còn muốn dựa vào phụ nữ để ăn cơm, mấy điểm này hiện giờ đều được Tô Nghị chiếm trọn.

"Việc này có chút kỳ quặc, anh căn bản cũng chưa từng đi phỏng vấn, cũng chưa từng ném sơ yếu lý lịch lên trên mạng." Nói đến đây, dừng lại vuốt e hàm dưới một chút: "Anh nghi ngờ, là có người xem trọng bổn thiếu gia đây."

Không phải thì ai lại làm những chuyện kỳ quái như này chứ?

Nam Hâm tặng cho anh ta một cái trợn mắt, đứng dậy, chạy tới phòng học của tiết sau. Cô trả điện thoại lại cho anh ta: "Anh điều tra một chút xem, chẳng phải sẽ biết ngay có phải là có người lừa gạt hay không sao?"

Tô Nghị cho rằng căn bản không cần phải điều tra, nhất định là giả.

Tiết học tiếp theo là tiết học tự chọn của Nam Hâm, nghệ thuật thưởng thức, mà tiết học này là môn chuyên ngành.

Tô Nghị không có việc gì làm, cũng chỉ có thể đi học chung với Nam Hâm, buổi tối còn quấn lấy Nam Hâm, cùng nhau ở trong gian phòng trọ của Kiều Mộ Bắc.

Tiết học này, giáo sư không điểm danh, mà trực tiếp nhìn vào Tô Nghị, nói: "Nghe nói cậu tốt nghiệp đại học Cambridge Anh Quốc?"

Tô Nghị chần chờ một chút, gật đầu.

"Gần đây tôi đang nghiên cứu một vấn đề, cậu qua đây giúp tôi, tôi có thể trả cho cậu tiền lương, còn sắp xếp chỗ ở cho cậu." Giáo sư hiền lành cười cười.

Có điều nụ cười này khiến cho Tô Nghị không rét mà run, hẳn là giáo sư cũng coi trọng anh ta nhỉ?

Nam Hâm cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ở trong hàng chục sinh viên, giáo sư lại có thể nhận ra Tô Nghị, còn biết trường học mà anh ta tốt nghiệp.

Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, Tô Nghị cũng không có gì để cho người ta đánh giá là lừa đảo.

Như vậy ngược lại cũng tốt, về sau cô sẽ không còn bị giày vò nữa. Hôm qua cô đã đi thăm dò số dư thẻ ngân hàng, trước đây đều là hạn ngạch cho cô một vạn, hôm qua khi tra lại là tám chữ số, vốn cho rằng đó là sai sót của ngân hàng, kết quả là không phải, điều này khiến cho cô có chút khó hiểu.

Giáo sư còn đang chờ Tô Nghị đưa một câu trả lời chắc chắn, Nam Hâm liền đồng ý thay Tô Nghị.

Giáo sư mừng rỡ gật đầu, sau đó gửi một tin nhắn ra bên ngoài, lúc này ông mới chính thức lên lớp.

Mục Quân nhận được tin nhắn, liền lập tức gọi điện thoại cho Kiều Mộ Bắc: "Dựa theo ý của anh, đã làm xong rồi. Người tu hú chiếm tổ chim khách kia cuối cùng cũng bị anh đuổi ra rồi."

"Ừm." Chỉ nghe thấy một cái giọng mũi, rồi nhanh chóng dập máy.